• Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
  • Người gửi: MyGirl
  • Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 15-08-2016

Mối tình đầu của thiếu úy

Mối tình đầu của thiếu úy

Mối tình đầu của thiếu úy

xe, Phó Sủng cầm chìa khóa mở cửa, đổi giày, đi thẳng về phòng, lúc đi qua phòng Phó Mặc, đột nhiên dừng lại, gõ cửa: “Phó Mặc, rời giường, trễ giờ làm rồi!”

Tức giận trong lòng, nếu không giải tỏa mà nín nhịn, nếu nhịn hỏng thì làm thế nào?

Gõ cửa xong, Phó Sủng xoay người về phòng, cởi quân trang treo lên.

Chỉ trong chốc lát, đã thấy Phó Mặc ló đầu vào, mặc đồ ngủ, cắn răng nghiến lợi với Phó Sủng: “Anh đã nói với em, Phó Sủng, hôm nay ở trước mặt ông nội, anh thêm dầu vào lửa là anh không đúng, nhưng mà…”

“Nếu chủ động nhận lỗi, em sẽ tha thứ cho anh.” Phó Sủng mở hộp sữa tươi uống một ngụm, sớm biết mình sai, lúc ấy sẽ không nhiều chuyện.

Phó Mặc mím môi, tức giận, sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ Phó Sủng: “Em hãy nghe anh nói hết! Em thử nói xem bình thường em gây ra bao nhiêu tội lỗi? Em không quản lý chính em? Em khiến cha mẹ rất thất vọng biết không? Ông cụ cưng chiều như vậy, thêm chút tấm lòng chứ?”

Anh sắp bị Phó Sủng làm tức chết, lúc này mới bốn giờ hơn, sáu giờ phải rời rời giường lái xe đi làm, nếu không kẹt xe, đúng là đã trễ, nhưng ngủ lúc này chắc chắn dậy không nổi?

Giấc ngủ đẹp của anh cứ bị Phó Sủng đạp nát như vậy, sao mình lại là anh trai con bé?

“Đã nói xong?” Phó Sủng liếm sữa tươi ở bên khóe môi, mặt vô hại nhìn Phó Mặc, Phó Mặc “A” một tiếng, gật đầu nói: “Đã nói xong.”

“Anh và Hiểu Nghiên nói chuyện yêu đương, chuyện như vậy, nếu em nói cho cha mẹ, anh chết như thế nào cũng không biết, biết không, Phó Mặc?” Phó Sủng quay đầu lại, nhìn Phó Mặc, trâu già gặm cỏ non, còn ăn ngon như vậy, đừng tưởng rằng ai cũng không biết?

Một câu nói, Phó Mặc lập tức trầm mặc, nhìn Phó Sủng, búng ngón tay: “Giỏi thật, dám tìm người theo dõi anh? Lá gan em quá lớn đó, hừ?”

Anh không ngờ Phó Sủng biết chuyện như vậy, về sau trước mặt con nhóc này sẽ không có địa vị, không phải bị nó đè đến chết sao.

“Cái này còn cần em theo dõi? Chuyện ở Tứ Cửu thành * sao có thể giấu? Em nói cho biết, Phó Mặc, đừng đùa quá lớn.” Phó Sủng ngửa đầu nằm trên giường, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cha mẹ cũng có thể biết.

(*) Tứ Cửu thành: Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng.

Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa.

Phó Mặc nhìn Phó Sủng nằm trên giường, không ngờ cô nhóc này lại tâm lớn, chịu nói với anh, cũng chính là nghiêng về anh, đi tới nằm bên cạnh Phó Sủng, tay gối lên cánh tay thở dài: “Em nói xem, cha mẹ có thể tiếp nhận cô ấy không?”

Có lúc sống trong vòng luẩn quẩn quyền quý, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, ngay cả tình cảm của mình, cũng không có cách theo đuổi.

“Cô ấy trong làng giải trí, coi như cha mẹ đón nhận, nhưng cửa ải của ông nội cũng khổ sở.” Phó Sủng không chút suy nghĩ đã dội nước lạnh, cô gái kia mới vừa tốt nghiệp, lại nhiều xì căng đan như vậy, ông cụ là người thích thể diện, chưa chắc có thể tiếp nhận.

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 4

Nghe lời Phó Sủng nói, mặt Phó Mặc sầu khổ: “Em gái, em phải nói tốt cho anh, ông nội hiểu em nhất.” Phó Sủng ở nhà họ Phó mà nói còn có tác dụng hơn cha, dù ít dù nhiều ông cụ vẫn nghe.

“Thôi đi, tự bản thân em đã khó bảo toàn, còn chú ý cho anh, tự mình nghĩ cách.” Phó Sủng đột nhiên ngồi dậy, đẩy Phó Mặc một cái, “Được rồi, đi ra ngoài nhanh lên, em muốn đi tắm rồi ngủ.”

Suốt một ngày này đủ ồn ào, cả người đã muốn rụng xương, không phiền muộn không được.

“Đã bốn rưỡi rồi, nếu em không dậy nổi, đi làm trễ lại có chuyện đấy?” Phó Mặc nhìn Phó Sủng nhắc nhở.

Phó Sủng ai oán, liếc nhìn Phó Mặc: “Sáng sớm ngày mốt đi đại đội đặc chủng báo cáo, ngày mai lão Nghiêm còn để cho em đi làm, em sẽ nhảy lầu!”

Đi đại đội đặc chủng còn khổ hơn đi đơn vị khác, hơn nữa còn phải đi theo tập huấn, không biết Đường Dật chỉnh cô như thế nào đây?

Phó Mặc không nói thêm gì nữa, đóng cửa rời đi, Phó Sủng xoay người đi tắm, ra ngoài nằm lên giường đi ngủ, số mạng luôn giày vò như thế, khiến cho cô ứng phó không kịp.

Tại sao Đường Dật đi trường học thợ săn, còn điều đi Tuyết Lang làm phó đội trưởng, đây không phải cố tình gây khó dễ cho cô sao?

Giấc ngủ này ngủ thẳng đến chiều, mẹ Phó thật sự không nhìn nổi, sợ Phó Sủng chết đói, mới kêu cô rời giường, vừa rời giường ăn cơm, Phó Sủng phải đi siêu thị mua đồ ăn, đi đại đội đặc chủng hai tháng, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ đồ ăn đồ dùng mới được.

Phó Sủng đẩy xe mua hàng di chuyển trong siêu thị, lúc này trong siêu thị rất nhiều người, trong xe đẩy đầy đồ ăn, khiến mọi người đều cho rằng cô gái này đang trữ hàng, chuẩn bị ngủ đông đấy.

Đến quầy thu tiền, tính tiền, Phó Sủng mang bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, dưới sự hộ tống của an ninh, bỏ vào sau cốp xe, lên xe, lái thẳng về nhà, mang mấy món đồ vào trong nhà.

Cha Phó nhìn Phó Sủng, khẽ đẩy cặp kiếng: “Con mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?’ Con nhóc này phải đi tập huấn, còn tưởng đi hưởng phúc sao?

“Ăn ạ, điều kiện đại đội gian khổ như vậy, con chưa sẵn sàng, sao làm được?” Nói xong Phó Sủng đặt đồ ngay tại cửa ra vào, quay người đi lên lầu, cha Phó vẻ mặt thất bại nhìn con gái cưng, thở dài, tiếp tục xem ti vi.

Phó Sủng dọn dẹp xong, chơi trò chơi một lát, nên đi ngủ rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Sủng đổi đồ rằn ri, ăn cơm, kéo bao lớn bao nhỏ ra cửa, đại đội phái nhân viên cảnh vệ tới đón.

Nhà họ Phó đến tiễn không ít, Phó Tĩnh nhìn đồ đạc của Phó Sủng, từ trước đến giờ anh vốn ít nói cũng không nhịn được mà mở miệng vàng: “Nhóc quỷ giỏi thật, cái này không phải đặc biệt làm xe vận chuyển tới?”

Anh cảm thấy xe jeep lớn như vậy mà không chắc có thể còn xếp thêm được nữa, đống đồ này của Phó Sủng, đây không phải đi tập huấn, hoàn toàn là dọn nhà đi bộ đội.

“Anh, ý của anh là đặc biệt lái xe đưa em qua đó?” Phó Sủng nhảy tót lên trước mặt Phó Tĩnh, cười mập mờ, thời khắc mấu chốt, vẫn là anh cả trọng tình trọng nghĩa, người khác đều đến xem chuyện cười.

Phó Tĩnh đưa tay kéo cổ áo sơ mi: “Em gái, em nghĩ nhiều rồi, anh tới xem náo nhiệt.” Một câu nói khiến mọi người nhịn cười đến chết rồi, Phó Tĩnh không nói nhiều, nhưng vừa mở miệng là có thể nghẹn chết người, vẫn kiểu chuyên môn dội nước lạnh đó…

Phó Sủng liếc nhìn Phó Tính, ngược lại nói: “Được rồi, đi thôi.” Cô cũng biết, bất kỳ người nào trong nhà họ Phó đều mong đẩy cô yêu nghiệt này đi, đi nhanh lên, càng xa càng tốt!

Lười phải suy nghĩ nhiều, Phó Sủng nhảy lên ghế phụ, nhân viên cảnh vệ tiểu Hải chào kiểu nhà binh với đoàn người, xoay người lên ghế lái, lái xe jeep quân đội đưa Phó Sủng đến đại đội.

Khi xe chạy đến ngoại ô, Phó Sủng hơi xụ mặt, nhìn rừng núi hai bên, trong lòng hối hận, nếu biết cô phải đi đại đội đặc chủng chịu khổ, cô sẽ không để nhóm học viên kia chơi Plans vs Zombie?

“Thiếu úy Phó, nghe nói cô là chuyên gia mật mã?” Tiểu Hải liếc nhìn Phó Sủng, hỏi nhiệt tình, nhìn ra Phó Sủng rất không vui, nhưng cậu cũng có thể hiểu, huấn luyện ở đại đội đặc chủng vốn khổ, cô gái này đi tập huấn, chắc chắn mất hứng.

Phó Sủng quay đầu liếc nhìn tiểu Hải, rồi nói: “Đúng vậy, mật mã.”

“Vậy chẳng phải rất lợi hại? Có thể phá mật khẩu trò chơi của người khác sao?” Tiểu Hải hơi sủng bái nhìn Phó Sủng, cậu nghe nói chuyên gia mật mã rất ít, lại càng vô cùng tinh thông máy tính.

Phó Sủng cười nhìn chiến sĩ này: “Sao, cậu chơi trò chơi gì à?” Cô cho rằng làm lính đều rất cứng nhắc, không ngờ còn chơi trò chơi sao?

“Sau khi tôi làm lính, thời gian không nhiều lắm, trước khi nhập ngũ biết chơi chút Võng du.” Tiểu Hải trả lời chi tiết, đều nói đồng phục quân đội hấp dẫn, nhưng phía dưới đồng phục lại có bao nhiêu máu, buông bỏ rất nhiều thứ, hơn nữa mỗi ngày bao nhiêu khổ cực…, mới đổi được vinh dự nhất thời.

Phó Sủng khẽ gật đầu, cô là quân nhân, có thể hiểu tâm tư của tiểu Hải, hai người bắt đầu tán gẫu, không bao lâu, xe lái thẳng vào đơn vị, nhân viên cảnh vệ đứng quân tư theo tiêu chuẩn ở cổng, chào hai người một cái, tiểu Hải cũng chào lại.

Xe lái thẳng vào bên trong, giống như Phó Sủng dự đoán, đại đội đặc chủng, đủ loại chặt chẽ cẩn thận, từng tiếng huấn luyện khiến Phó Sủng có cảm giác trở lại trường quân đội.

“Hôm nay đội trưởng Kiều không có ở đây, tôi dẫn cô đến khu nhà người thân nhé? Đội phó Đường đang chờ.” Tiểu Hải hỏi Phó Sủng, nói xong tiểu Hải lái xe đi thẳng đến khu nhà người thân.

Phó Sủng cũng không nói gì, xuyên qua rừng cây hoa, trước mắt chính là khu nhà người thân, có một sân nhỏ, bên trong trồng hoa cỏ, phỏng đoán là nhà chị dâu nào đó, phá hỏng cảnh quân đội, Phó Sủng cũng mắt điếc tai ngơ rồi.

Tiểu Hải dừng xe ổn định, Phó Sủng mở cửa xuống xe, chỉ thấy Đường Dật mặc một bộ quân phục huấn luyện đứng đo, nhìn thấy Phó Sủng thì khóe miệng nở nụ cười: “Phó Sủng, tới rồi à?”

Phó Sủng nhìn thấy Đường Dật d1enda11lequuydo11 đã cảm thấy anh ta thoáng cười, không có ý tốt, không có chuyện mà ân cần thì không phải gian xảo cũng là phường trộm cắp, Đường Dật chính là hạng người này.

Phó Sủng không để ý đến anh ta, đi thẳng ra phía sau cốp xe, phản ứng của Phó Sủng ở trong dự liệu của Đường Dật, cất bước đi tới, nhìn thấy trong cốp xe đầy đồ gì đó, giật mình.

“Đây không phải chuẩn bị tới?” Đường Dật nhìn Phó Sủng hỏi, cô gái này không thể chưa từng tới đại đội đặc chủng, ngay cả chị dâu An An cũng chưa từng mang nhiều đồ như vậy tới? Cô nhóc này nghĩ như thế nào?

Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, cắn răng nghiến lợi: “Tôi không chuẩn bị đến, tôi hoàn toàn không định đến!” Nếu không phải Đường Dật mang cô qua đây, cô còn lâu mới nguyện ý phối hợp diễn tập với đại đội đặc chủng đấy? Phải gánh bao nhiêu trách nhiệm!

“Những thứ đồ ăn đồ chơi này, tịch thu toàn bộ!” Đường Dật nhìn Phó Sủng, vẻ mặt nghiêm túc, thuận tay mở bên trong ra, móc một bịch khô bò xé ra, lấy một miếng đút vào miệng, mùi vị không tệ.

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 5

Quan trọng chính là dai, Đường Dật lại tiện tay nhúp một miếng, đút vào trong miệng.

“Ăn ngon không?” Phó Sủng nhìn Đường Dật, khóe miệng lộ ra ý cười.

Đường Dật vểnh miếng khô bò trong miệng: “Vị không tệ, khỏi phải nói nói đồ ăn nước ngoài rất có vị.”

Phó Sủng vươn tay, đoạt lấy khô bò trong tay Đường Dật, đưa lên trước mặt Đường Dật, ngón tay chỉ lên một hàng chữ tiếng Anh, Đường Dật từng đi trường học thợ săn, đương nhiên hiểu tiếng Anh, không cần Phó Sủng phiên dịch, anh biết trên đó viết gì.

Giống như học sinh tiểu học, trong miệng không tự chủ đọc lại: “Khô bò thì là, thích hợp cho chó trưởng thành ăn, chó nhỏ không nên ăn!”

Phó Sủng nhìn Đường Dật, thầm đếm trong lòng ba, hai, một! Không khí đọng lại ba giây, giây tiếp theo, chỉ thấy Đường Dật ném thức ăn cho chó trong tay, sắc mặt trắng bệch chạy ra, ngay sau đó truyền đến tiếng Đường Dật: “Phó Sủng, em yêu nghiệt, để xem sáng mai anh thu thập em thế nào!”

“Tôi chờ đó!” Phó Sủng không sợ cả gan kêu theo bóng lưng Đường Dật, có đôi lời gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô hiểu rõ mỗi thói quen của Đường Dật, Đường Dật thích ăn thịt bò, nhưng lại dị ứng với thì là.

Cho nên cô cầm thức ăn cho chó do Phó Mặc mua dùm từ nước ngoài về, bởi vì tiếng Anh, bình thường mọi người sẽ không cẩn thận nhìn, chính là vì điểm này, hôm nay Đường Dật không bại là không thể.

Phó Sủng cười một cách hồn nhiên, hôm nay cuối cùng trút được cơn giận, tiểu Hải ở bên cạnh trợn tròn mắt, cô gái này thật độc ác, cho phó đội trưởng Đường ăn thức ăn cho chó! Đủ cay độc!

“Tiểu Hải, cầm đồ lên giúp tôi!” Phó Sủng nói với tiểu Hải, tiện tay cầm bịch khoai tây ném cho tiểu Hải, tiểu Hải vội vàng cầm trong tay nhìn, chỉ thấy Phó Sủng cười cười: “Yên tâm đi, không phải thức ăn cho chó, chuyện vui thôi.”

Nói xong dẫn đầu xách đồ gì đó ở trên xe, tiểu Hải gãi đầu, cười ngây ngô một tiếng, cũng theo Phó Sủng khuân đồ.

Đường Dật gần như chạy như gió đến phòng y tế, thời gian chào hỏi chiến sỹ ở bên cạnh cũng không có, chỉ thấy Đường Dật chạy vội ra ngoài rồi, tung cước đá văng cửa phòng cấp cứu.

Vừa vào phòng y tế, sắc mặt Đường Dật khẽ biến thành trắng bệch, nói với tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, kê thuốc cho tôi.”

“Người nào vậy, kê thuốc gì? Vừa tới còn chưa xem bệnh đã đòi kê thuốc, còn đạp cửa, anh là bác sỹ, hay tôi là…” Tiểu Lôi từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy Đường Dật, hơi sững sờ, phó đội trưởng Đường có ngã bệnh đến chết cũng không vào phòng y tế, hôm nay lại vào phòng y tế, có đi nhầm không?

Đường Dật không có thời gian nói nhảm với tiểu Lôi, mặt trắng bệch nghiêm nghị: “Kê cho tôi thuốc dị ứng, không đúng, tiêm luôn.” Anh dị ứng với thì là, cô nhóc Phó Sủng này đúng là có lòng, chỉ có điều lười phản ứng lại anh, cho dù tức giận, cho dù hận cũng mạnh hơn lạnh lùng.

“Sao vậy? Dị ứng thuốc?” Tiểu Lôi đi tới, kiểm tra một chút cho Đường Dật, phát hiện sắc mặt có vẻ không đúng, kiểm tra cẩn thận một lần nữa, đúng là dị ứng thức ăn, vội vàng xoay qua chỗ khác, kê thuốc cho Đường Dật.

Có dị ứng càng kéo dài sẽ càng thêm nghiêm trọng, may mà lúc này còn tới kịp.

Tiểu Lôi pha xong thuốc rồi bắt đầu truyền dịch cho Đường Dật, Đường Dật dựa vào ghế, nhắm hai mắt, khi còn nhỏ anh đã dị ứng với thì là, cũng không biết vì sao, chính là dị ứng, chỉ khẽ dính lên nhất định sẽ phát tác.

Phó Sủng vào phòng, thu dọn một chút, nhìn hai bịch thức ăn cho chó, không biết Đường Dật dị ứng có nghiêm trọng không, chỉ biết anh ta dị ứng với thì là, nhưng không biết phản ứng sau dị ứng như thế nào, cầm điện thoại trên bàn lên.

Ngón tay ấn tạch tạch, một hàng chữ: “Chết chưa? Có gặp bác sỹ không?” Soạn cho tới khi nào xong thì thôi, Phó Sủng nhìn dòng chữ này, tay nắm chặt điện thoại di động, lại nhấn quay lại, ném thẳng điện thoại di động lên giường.

Đường Dật không phải đứa bé, không có gì mà không được, Phó Sủng tiếp tục dọn đồ của mình, thời gian trôi qua, cho đến giữa trưa vẫn không thấy bóng dáng Đường Dật, không quản nhiều như vậy, tiểu Hải nói cho cô biết cơm nước xong thì buổi chiều phải bắt đầu huấn luyện.

Đây là yêu cầu của đội trưởng Kiều, ở đại độ Tuyết Lang, hình thức chiến đấu chính thức và diễn tập giống nhau như đúc, không thể có chút mơ hồ nào.

“Thiếu úy Phó, đây chính là nhà ăn, về sau cô phải cùng các chiến sỹ tới nhà ăn, tôi không có thời gian dẫn cô tới đây.” Tiểu Hải dẫn Phó Sủng đến nhà ăn, vừa đi vừa giới thiệu cho Phó Sủng.

Phó Sủng đánh giá chung quanh, “Oh” một tiếng, đi theo tiểu Hải đến nhà ăn ăn cơm, đừng nói, thức ăn đại đội đặc chủng cũng không tồi, ăn rất ngon, khiến cho cô ngoài ý muốn.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát thì phải chính thức tiến vào huấn luyện buổi chiều, mặc dù đã tốt nghiệp trường quân đội, nhưng đã rời đi rất lâu, ở trong sở nghiên cứu, cũng không thường xuyên huấn luyện, cường độ huấn luyện bên trong đại đội đặc chủng là cái dạng gì?

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, đó chính là chữ, huấn luyện tới chết!

Không phải Phó Sủng chưa từng nghe nói đến, có lúc đi đến sở huấn luyện, cũng có đại đội đặc chủng, khi bọn họ tán gẫu cũng nghe kể một ít chiến công vĩ đại.

Nhưng chỉ nói một chút cũng có thể làm cho người ta sùng bái mù quáng rồi, đừn nói tới nhìn bọn họ tự luyện tập, đó chính là thưởng thức một bữa yến tiệc bằng thị giác, hơn nữa đau lòng.

Tiểu Hải dẫn Phó Sủng đến chỗ liên hai doanh ba, đây là Đường Dật sắp xếp, vừa đến liên hai, một nhóm lính nhìn cô gái khéo léo trước mặt, tiểu Hải chào quân lễ với liên trưởng liên hai Tiếu Khải: “Xin chào liên trưởng liên hai!”

Liên trưởng liên hai Tiếu Khải, một quân nhân thật thà chính trực, bình thường nghiêm trang ít cười, mang binh cũng hung ác, lính dưới quyền đều là tinh binh, lên rừng xuống biển đã đi.

“Bộp” một tiếng, Phó Sủng cũng chào kiểu nhà binh, hô to theo tiểu Hải: “Xin chào liên trưởng liên hai!” Ngày thường phóng túng lại quái đản, nhưng cô là quân nhân, nhất định phải học được tôn trọng cấp trên.

Liên trưởng liên hai nhìn hai người, khẽ gật đầu, tiểu Hải cười giới thiệu: “Liên trưởng liên hai, đây chính là Phó Sủng, thiếu úy Phó, là chuyên gia mật mã mới tới!”

Tiếu Khải đánh giá Phó Sủng từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ quật cường, là cô gái có cốt khí, hạ cằm, ra lệnh: “Đứng vào hàng ngũ!”

“Dạ!” Phó Sủng đáp to một tiếng, đi như chạy đứng vào hàng ngũ rồi, mặt nghiêm chỉnh, đứng vào hàng, làm chu đáo, không lưu một kẽ hở.

Tiếu Khải ngược lại không ngờ, lúc Phó Sủng tới, phó đội trưởng Đường đích thân tới tìm anh nói chuyện, nói cô gái này tinh quái quỷ quyệt, quản lý không tốt sẽ để cho anh thêm huấn luyện, thêm công việc, đại đội Tuyết Lang quả thật cần chuyên gia mật mã phối hợp, đề cao lực tác chiến.

Hôm nay vừa nhìn, cô gái này vô cùng tốt, có lẽ phó đội trưởng Đường có thành kiến hiểu lầm gì đó.

Tiểu Hải thấy Phó Sủng ngoan ngoãn tiến vào huấn luyện của liên hai, nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành, nói với liên trưởng liên hai: “Liên trưởng liên hai, tôi có việc gấp đi trước!”

“Ừ, đi đi.” Tiểu Khải khẽ gật đầu, ngược lại nhìn từng người lính đứng theo theo tư thế quân đội ở đó, trầm giọng nói: “Hôm nay, kỹ năng hơn một lần, còn cách xa đội hình, buổi chiều chạy việt dã bốn mươi năm mươi km! Nghe rõ chưa?”

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 6

“Nghe rõ!” Mọi người hắng giọng hô, âm thanh đều nhịp, bên kia truyền đến một loạt khẩu hiệu.

Tiếu Khải nắm chặt đồng hồ, liếc nhìn, đi theo đám lính, âm thanh ra lệnh liên tiếp: “Toàn thể bước đều, quẹo trái, hàng thứ nhất chuẩn bị sẵn sàng!” Dừng một chút, tiếp tục ra lệnh “Bước ra khỏi hàng!”

Khẩu lệnh vừa hạ xuống, hàng lính thứ nhất đã cất một bước ra khỏi hàng, nhanh chóng biến đổi đội hình, chuẩn bị tiến hành kỹ năng huấn luyện, Phó Sủng đứng ở hàng chót, ngược lại chưa đến lượt cô, chỉ có thể tiến hành quan sát đám lính này.

Cho đến nay chỉ có nghe nói, ngược lại chưa từng thật sự nhìn thấy, hôm nay nhìn thấy thật, yêu nghiệt này có thể không kích động sao? Trong ranh ma không giấu được niềm vui bất ngờ, chỉ thấy Tiếu Khải bóp đồng hồ, đột nhiên quát lên: “Xuất phát!”

Ra lệnh một tiếng, trong cùng lúc đó tất cả mọi người cùng một động tác mãnh liệt xông ra ngoài, Phó Sủng nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O, anh lính huấn luyện quả nhiên đẹp trai, trước kia các cô huấn luyện hoàn toàn yếu kém khi so với cái này, đúng không?

Tất cả mọi người xông ra ngoài, đổi phiên lên xuống, Phó Sủng cũng đủ nghiện, Tiếu Khải nhìn Phó Sủng đang đứng, đột nhiên mở miệng: “Phó Sủng, cô cũng tới một lần làm kỹ năng, thử một chút!”

Vừa rồi nhìn làm mẫu nhiều như vậy, Phó Sủng cũng tốt nghiệp từ trường quân đội, Tiếu Khải cảm thấy dù theo không kịp tốc độ của bọn họ cũng không thể kém hơn bao nhiêu, phải không?

Phó Sủng liếc mắt nhìn Tiếu Khải, cao giọng hô: “Rõ!”

Nói xong đi ra ngoài, đứng ở đó, đột nhiên cởi áo ngụy trang ném trên mặt đất, lui về sau mấy bước, nhóm lính d1end4anleequuydonn nhìn Phó Sủng, hơi sửng sốt, khá lắm, đây là người luyện võ sao?

“Hàaa…!” Phó Sủng la to một tiếng, chạy lấy đà, xông ra ngoài, đến trước chướng ngại vật, động tác đầy đủ, lật mình mà không qua.

Cằm mọi người thiếu chút nữa không rớt, cô gái này đang