- Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
- Người gửi: MyGirl
- Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 15-08-2016
Oan Gia Biến Thân Gia

Oan Gia Biến Thân Gia
vui đùa một chút, cũng không có ác ý, không nghĩ tới sẽ làm nàng tức giận như vậy.
“Cái gì việc nhỏ, chuyện đó liên quan tự tôn một nữ hài tử, thực nghiêm trọng!” Phạm Ý Hân bất mãn chủy hắn một chút.“Anh chính là như vậy, mới có thể thường chọc em tức giận, ngu ngốc!”
Hắn phóng thấp tư thái, ôn nhu nhận lỗi “Tốt lắm, là anh không đúng, anh làm bị thương tâm của em, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
Nàng tà nghễ hắn “Anh thật sự biết sai rồi?”
“Ân, thực xin lỗi, tha thứ anh đi?” Hắn thành tâm thành ý, chỉ hy vọng nàng có thể không tiếp tục giận hắn.
“Vậy cũng còn được.” Phạm Ý Hân nghĩ nghĩ, quyết định cũng thẳng thắn nói ra tâm ý chính mình “Kỳ thật, em hôm nay hẹn anh, là muốn nói cho anh biết…… Em thích anh…… Bất quá, vừa thấy anh lại nói không nên lời, hoàn hảo anh đã mở miệng trước, bằng không, em không biết được tới khi nào thì mới dám thông báo với anh.”
Hắn đã đem tâm ý chính mình đều nói cho nàng, nếu nàng gạt hắn, có lẽ rất không công bằng với hắn.
“Anh đã sớm biết.” Hắn nhẹ nhàng cười, không chút nào kinh ngạc.
Nàng mở to mắt.“Anh có biết?”
“Ân, từ trước khi xuất ngoại, anh đã biết được mình yêu thương em, cho nên, sau khi anh về nước nhiệm vụ hàng đầu, chính là cố gắng thay đổi quan hệ đối địch của chúng ta, hy vọng em cũng có thể yêu thương anh.”
“Vậy anh đối với em tốt như vậy, săn sóc như vậy, đều là vì khiến cho em không hề chán ghét anh?” Nàng hồi tưởng tình hình hai người ở chung gần đây, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn cười đắc ý.“Đúng vậy, nhưng anh mất rất nhiều công phu.”
“Di?” Phạm Ý Hân có chút bất mãn.“Vậy Tạ Di Thanh tới tìm anh, anh nói em là bạn gái của anh, cũng là cố ý đem em liên lụy vào?”
“Không, đó là đúng dịp.” Miệng hắn bất giác giơ lên, tươi cười luôn luôn tao nhã trở nên có chút quỷ tà. “Bất quá, nói thật ra, anh rất cảm tạ nàng, bởi vì nhờ nàng, anh mới có cơ hội tiếp cận với em.”
Ngày đó khi ở trước mặt Tạ Di Thanh đem nàng lâu nhập trong lòng, hắn dường như muốn hướng Tạ Di Thanh nói lời cảm tạ, càng muốn nhân cơ hội hiếm có tỏ rõ nỗi lòng, chính là thời cơ chưa tới, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Có trời biết, một khắc khi buông nàng ra, hắn luyến tiếc cỡ nào!
“Thực quá đáng!” Nàng chu miệng lên, nói lời thầm oán, lại càng giống như làm nũng.
“Đừng nóng giận, anh làm như vậy cũng là vì khiến em chấp nhận anh.” Hắn kề sát vào nàng, hơi thở ấm áp mơn man trên vành tai của nàng.“Em hẳn cũng biết được dụng tâm lương khổ của anh chứ?”
*****
“Em hiểu được……” Phạm Ý Hân hai má nóng lên, khẽ cắn môi đỏ mọng, không quá tự tại.
“Em thật đáng yêu.” Bộ dáng của nàng làm lòng Trầm Văn Tề rung động, nhịn không được hôn trộm hai gò má mềm mại của nàng một chút.
Nàng hoảng sợ, trực giác muốn tách khỏi, động tác của hắn lại nhanh hơn, một phen ôm thắt lưng của nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.
“Hân……” Hắn ở bên tai nàng nỉ non “Đừng trốn anh.”
Nàng thẹn thùng cúi đầu, thanh âm trở nên rất nhỏ “Em…… Em không phải muốn trốn, chỉ là……”
Chán ghét, may mắn trong ngõ nhỏ không có những người khác, nếu để cho người ngoài thấy, sẽ có nhiều lời bàn tán.
“Em thẹn thùng?” Hắn thưởng thức bộ dáng nàng ngượng ngùng, chỉ cảm thấy giờ phút này nàng đẹp quá, rất động lòng người, khiến cho hắn nhịn không được lại muốn âu yếm.
“Ân……” Nàng đỏ mặt gật gật đầu.
“Đừng thẹn thùng, chúng ta đã là người yêu.” Trầm Văn Tề đem nàng lâu nhập trong lòng, nhẹ nàng hôn tóc đen dài mượt của nàng, thở dài thỏa mãn.“Anh chờ ngày hôm nay đã đợi hơn ba năm, anh yêu em, rất yêu, rất yêu, yêu đến không thể tự kềm chế được.”
Phạm Ý Hân ôm lưng rộng lớn của hắn. “Em cũng yêu anh……”
Hắn nâng cằm của nàng lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi mềm mại của nàng.
Bất quá, hắn chỉ thoáng đụng chạm một chút liền rời đi, không nghĩ quá mức táo bạo khiến nàng sợ hãi.
Nàng đem mặt chôn ở trong lòng hắn.“Tim của em đập rất nhanh……”
“Anh cũng vậy.” Hắn chậm rãi vuốt ve tóc dài của nàng, thanh âm do dục vọng mà hơi hơi khàn khàn “Có muốn…… Cho tim em đập nhanh hơn một chút nữa không?”
“Di?” Nàng hoang mang ngẩng đầu, đang muốn hỏi rõ ràng hàm nghĩa trong lời hắn nói, hắn lại đột nhiên hôn trụ nàng.
Lúc này không phải chỉ là môi cùng môi chạm nhau, mà là càng sâu nhập, càng hôn kịch liệt.
Lưỡi của hắn linh hoạt tách môi nàng ra, tham nhập trong đó liếm, hút, khiêu khích cảm quan của nàng, khi thì ôn nhu, khi thì cuồng liệt, khiến cho nàng khó có thể chống cự, chậm rãi, nàng bắt đầu thử đáp lại hắn, không hề chỉ là người bị động.
Gắn bó giao tiếp, tất cả thâm tình đều được gửi hết qua nụ hôn này, không cần ngôn ngữ, cũng có thể đem tình ý đầy ngập nhắn gửi cho đối phương.
Giống như đã lâu, hai người rốt cục tách ra, Phạm Ý Hân đầu óc có chút choáng váng, chỉ có thể tựa vào trong lòng hắn nhẹ nhàng thở.
“Đi thôi, nhanh về nhà.” Mang theo tươi cười thỏa mãn, hắn ôm nàng theo hướng trở về nhà.
Phạm Ý Hân lại đột nhiên dừng cước bộ, chần chờ không quyết.
“Làm sao vậy?” Trầm Văn Tề tràn đầy quan tâm hỏi nàng.
“Em suy nghĩ…… Nên nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ biết như thế nào……”
“Yên tâm, anh dám cam đoan, bọn họ vừa nghe thấy chúng ta quen nhau, nhất định cao hứng vô cùng, nói không chừng còn có thể lập tức thúc giục chúng ta kết hôn.” Cha mẹ hai nhà vẫn luôn hy vọng hai người có thể kết giao, hiện tại như bọn họ mong muốn, bọn họ khẳng định sẽ vui ngất trời.
Phạm Ý Hân buồn rầu nhíu mày.“Em chính là lo lắng việc này……”
“Em không muốn kết hôn với anh?” Hắn cũng nhíu mày, tâm tình nhất thời từ vui sang buồn.
“Không phải không muốn.” Nàng vội vàng giải thích, trên hai má xinh đẹp nhiễm màu hồng.“Chỉ là…… Chúng ta vừa mới bắt đầu kết giao, em hy vọng có thể để tự chúng ta quyết định.”
Hắn mỉm cười gật đầu.“Anh hiểu được.”
“Anh thật sự hiểu được?”
“Đương nhiên, anh với em ý nghĩ giống nhau. Bất quá, anh cảm thấy em không cần lo lắng quá độ, bởi vì ba mẹ chúng ta đều rất tâm lý, tuyệt đối sẽ không bắt buộc chúng ta làm chuyện chúng ta không muốn làm.”
Phạm Ý Hân nghĩ nghĩ, thoải mái nở nụ cười.“Anh nói đúng, là em suy nghĩ quá nhiều.”
“Anh cùng em về nhà hướng Phạm bá bá, Phạm bá mẫu báo cáo chuyện chúng ta đang kết giao, em lại theo theo anh về nhà, nói một tiếng với ba mẹ anh, được không?”
“Được……” Mặt của nàng càng đỏ hơn, trong lòng lại thập phần cao hứng.
Hắn có thể hiểu hết ý nghĩ của nàng, tỏ vẻ hắn để ý nàng, tôn trọng nàng, có thể yêu thương hắn, cùng hắn ở cùng một chỗ, thật tốt.
*******************
Năm năm sau quán cà phê Gluck
Góc ghế sô pha, một đôi người yêu ôm nhau.
Trầm Văn Tề ôm nữ nhân âu yếm, ôn nhu nói nhỏ “Hân, hôm nay công việc như thế nào?”
“Hoàn hảo, anh thì sao? Nghiên cứu phát triển hệ thống mới có phải mệt muốn chết hay không?” Phạm Ý Hân tựa vào trong lòng nam nhân âu yếm, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, những vất vả do công tác ban ngày đã biến mất không dấu vết.
“Không đâu, anh đã quen.” Hắn vuốt ve tóc đen bóng loáng của nàng, cười khẽ.“Hơn nữa có em ở bên cạnh anh, anh một chút cũng không mệt.”
“Lại dỗ em.” Nàng cười nhéo nhẹ mũi hắn.
“Như vậy đã cho là dỗ em?” Trầm Văn Tề một tay ôm nàng, một tay từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ cột đoạn dây tinh xảo.“Vậy có phải kêu anh nên hối lộ em?”
“Cho em sao?” Phạm Ý Hân tiếp nhận hòm, tò mò xem kỹ.
Đáy mắt hắn cất giấu một chút khẩn trương.“Đúng, bởi vì hôm nay là ngày rất trọng yếu.”
“Ngày rất trọng yếu?” Nàng hoang mang trừng mắt nhìn, muốn nhanh chóng mở hòm.
Trầm Văn Tề vội vàng ngăn cản nàng “Không được, em trước hãy đoán xem hôm nay là ngày gì, đoán đúng rồi mới có thể mở ra.”
“Hôm nay là ngày gì?” Nàng bắt đầu cố gắng suy tư.“Sinh nhật của em? Không đúng, sinh nhật em còn ba tháng nữa mới đến…… Kỷ niệm ngày chúng ta kết giao? Cũng không đúng, một tuần nữa mới đến……”
Trái lo phải nghĩ, nàng tại sao vẫn không thể nghĩ ra hôm nay là ngày gì.
“Ai, ngày trọng yếu như vậy em cũng không nghĩ ra……” Trầm Văn Tề lắc đầu, thở dài, thất vọng từ trong tay nàng cầm lại hòm.“Nếu không thể đoán ra, anh đành phải thu hồi lại lễ vật vậy.”
“Đợi chút!” Nàng muốn cướp lại hòm.
Hắn lại đem hòm giơ lên cao, khiến cho nàng lấy không được.“Không thể, em đoán không được vốn không có lễ vật.”
“Nhưng em thật sự không nhớ được.” Nàng chu miệng lên, rầu rĩ không vui.
Kỳ quái, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, vì sao nàng lại không thể nhớ được? Nếu là ngày rất trọng yếu, nàng không có khả năng không nhớ rõ!
“Nếu thật sự không thể nhớ được……” Trầm Văn Tề mỉm cười, ánh mắt chớp động một chút thâm ý.“Được rồi, vậy để anh nói cho em biết tốt hơn.”
“Nói mau!” Nàng thập phần nóng vội.
“Hôm nay……” Hắn còn thật sự nhìn nàng, thong thả mà kiên định tuyên bố “Là ngày kỷ niệm anh hướng em cầu hôn.”
Trong mắt nàng đầy kinh ngạc, hắn mở hòm ra, bên trong lộ ra nhẫn kim cương xinh đẹp lóe sáng. “Hân, em có nguyện ý gả cho anh không?”
“Em……” Phạm Ý Hân kinh ngạc nhìn hắn, kinh hỉ nảy ra, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.“Em đương nhiên nguyện ý!”
“Thật tốt quá!” Trầm Văn Tề lấy nhẫn ra đeo cho nàng, sau đó nhẹ nhàng mà hôn xuống lưng tay nàng.“Hôm nay là ngày anh hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong đời.”
Nàng lắc đầu, khóe mắt mang theo nước mắt vui sướng “Không đúng, hôm nay không phải ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất của chúng ta.”
“Không phải sao?”
“Không phải, bởi vì sau này mỗi một ngày, chúng ta sẽ càng hạnh phúc, khoái hoạt hơn.” Nàng mỉm cười, ôm chặt hắn, gương mặt xinh đẹp động lòng người ánh đỏ ửng.“Em yêu anh.”
Hắn hôn lên môi mềm mại của nàng, khi nụ hôn triền miên nồng nhiệt qua đi, hắn ở môi nàng nỉ non nói lời yêu thương chân thành “Anh cũng yêu em, cả đời cũng thế, thẳng đến vĩnh viễn.”
Giờ đây, bọn họ đã không phải là oan gia đối lập tranh cãi ầm ĩ, mà sắp trở thành vợ chồng cả đời, hạnh phúc, đang chờ bọn họ sáng tạo.
“Cái gì việc nhỏ, chuyện đó liên quan tự tôn một nữ hài tử, thực nghiêm trọng!” Phạm Ý Hân bất mãn chủy hắn một chút.“Anh chính là như vậy, mới có thể thường chọc em tức giận, ngu ngốc!”
Hắn phóng thấp tư thái, ôn nhu nhận lỗi “Tốt lắm, là anh không đúng, anh làm bị thương tâm của em, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
Nàng tà nghễ hắn “Anh thật sự biết sai rồi?”
“Ân, thực xin lỗi, tha thứ anh đi?” Hắn thành tâm thành ý, chỉ hy vọng nàng có thể không tiếp tục giận hắn.
“Vậy cũng còn được.” Phạm Ý Hân nghĩ nghĩ, quyết định cũng thẳng thắn nói ra tâm ý chính mình “Kỳ thật, em hôm nay hẹn anh, là muốn nói cho anh biết…… Em thích anh…… Bất quá, vừa thấy anh lại nói không nên lời, hoàn hảo anh đã mở miệng trước, bằng không, em không biết được tới khi nào thì mới dám thông báo với anh.”
Hắn đã đem tâm ý chính mình đều nói cho nàng, nếu nàng gạt hắn, có lẽ rất không công bằng với hắn.
“Anh đã sớm biết.” Hắn nhẹ nhàng cười, không chút nào kinh ngạc.
Nàng mở to mắt.“Anh có biết?”
“Ân, từ trước khi xuất ngoại, anh đã biết được mình yêu thương em, cho nên, sau khi anh về nước nhiệm vụ hàng đầu, chính là cố gắng thay đổi quan hệ đối địch của chúng ta, hy vọng em cũng có thể yêu thương anh.”
“Vậy anh đối với em tốt như vậy, săn sóc như vậy, đều là vì khiến cho em không hề chán ghét anh?” Nàng hồi tưởng tình hình hai người ở chung gần đây, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn cười đắc ý.“Đúng vậy, nhưng anh mất rất nhiều công phu.”
“Di?” Phạm Ý Hân có chút bất mãn.“Vậy Tạ Di Thanh tới tìm anh, anh nói em là bạn gái của anh, cũng là cố ý đem em liên lụy vào?”
“Không, đó là đúng dịp.” Miệng hắn bất giác giơ lên, tươi cười luôn luôn tao nhã trở nên có chút quỷ tà. “Bất quá, nói thật ra, anh rất cảm tạ nàng, bởi vì nhờ nàng, anh mới có cơ hội tiếp cận với em.”
Ngày đó khi ở trước mặt Tạ Di Thanh đem nàng lâu nhập trong lòng, hắn dường như muốn hướng Tạ Di Thanh nói lời cảm tạ, càng muốn nhân cơ hội hiếm có tỏ rõ nỗi lòng, chính là thời cơ chưa tới, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Có trời biết, một khắc khi buông nàng ra, hắn luyến tiếc cỡ nào!
“Thực quá đáng!” Nàng chu miệng lên, nói lời thầm oán, lại càng giống như làm nũng.
“Đừng nóng giận, anh làm như vậy cũng là vì khiến em chấp nhận anh.” Hắn kề sát vào nàng, hơi thở ấm áp mơn man trên vành tai của nàng.“Em hẳn cũng biết được dụng tâm lương khổ của anh chứ?”
*****
“Em hiểu được……” Phạm Ý Hân hai má nóng lên, khẽ cắn môi đỏ mọng, không quá tự tại.
“Em thật đáng yêu.” Bộ dáng của nàng làm lòng Trầm Văn Tề rung động, nhịn không được hôn trộm hai gò má mềm mại của nàng một chút.
Nàng hoảng sợ, trực giác muốn tách khỏi, động tác của hắn lại nhanh hơn, một phen ôm thắt lưng của nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.
“Hân……” Hắn ở bên tai nàng nỉ non “Đừng trốn anh.”
Nàng thẹn thùng cúi đầu, thanh âm trở nên rất nhỏ “Em…… Em không phải muốn trốn, chỉ là……”
Chán ghét, may mắn trong ngõ nhỏ không có những người khác, nếu để cho người ngoài thấy, sẽ có nhiều lời bàn tán.
“Em thẹn thùng?” Hắn thưởng thức bộ dáng nàng ngượng ngùng, chỉ cảm thấy giờ phút này nàng đẹp quá, rất động lòng người, khiến cho hắn nhịn không được lại muốn âu yếm.
“Ân……” Nàng đỏ mặt gật gật đầu.
“Đừng thẹn thùng, chúng ta đã là người yêu.” Trầm Văn Tề đem nàng lâu nhập trong lòng, nhẹ nàng hôn tóc đen dài mượt của nàng, thở dài thỏa mãn.“Anh chờ ngày hôm nay đã đợi hơn ba năm, anh yêu em, rất yêu, rất yêu, yêu đến không thể tự kềm chế được.”
Phạm Ý Hân ôm lưng rộng lớn của hắn. “Em cũng yêu anh……”
Hắn nâng cằm của nàng lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi mềm mại của nàng.
Bất quá, hắn chỉ thoáng đụng chạm một chút liền rời đi, không nghĩ quá mức táo bạo khiến nàng sợ hãi.
Nàng đem mặt chôn ở trong lòng hắn.“Tim của em đập rất nhanh……”
“Anh cũng vậy.” Hắn chậm rãi vuốt ve tóc dài của nàng, thanh âm do dục vọng mà hơi hơi khàn khàn “Có muốn…… Cho tim em đập nhanh hơn một chút nữa không?”
“Di?” Nàng hoang mang ngẩng đầu, đang muốn hỏi rõ ràng hàm nghĩa trong lời hắn nói, hắn lại đột nhiên hôn trụ nàng.
Lúc này không phải chỉ là môi cùng môi chạm nhau, mà là càng sâu nhập, càng hôn kịch liệt.
Lưỡi của hắn linh hoạt tách môi nàng ra, tham nhập trong đó liếm, hút, khiêu khích cảm quan của nàng, khi thì ôn nhu, khi thì cuồng liệt, khiến cho nàng khó có thể chống cự, chậm rãi, nàng bắt đầu thử đáp lại hắn, không hề chỉ là người bị động.
Gắn bó giao tiếp, tất cả thâm tình đều được gửi hết qua nụ hôn này, không cần ngôn ngữ, cũng có thể đem tình ý đầy ngập nhắn gửi cho đối phương.
Giống như đã lâu, hai người rốt cục tách ra, Phạm Ý Hân đầu óc có chút choáng váng, chỉ có thể tựa vào trong lòng hắn nhẹ nhàng thở.
“Đi thôi, nhanh về nhà.” Mang theo tươi cười thỏa mãn, hắn ôm nàng theo hướng trở về nhà.
Phạm Ý Hân lại đột nhiên dừng cước bộ, chần chờ không quyết.
“Làm sao vậy?” Trầm Văn Tề tràn đầy quan tâm hỏi nàng.
“Em suy nghĩ…… Nên nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ biết như thế nào……”
“Yên tâm, anh dám cam đoan, bọn họ vừa nghe thấy chúng ta quen nhau, nhất định cao hứng vô cùng, nói không chừng còn có thể lập tức thúc giục chúng ta kết hôn.” Cha mẹ hai nhà vẫn luôn hy vọng hai người có thể kết giao, hiện tại như bọn họ mong muốn, bọn họ khẳng định sẽ vui ngất trời.
Phạm Ý Hân buồn rầu nhíu mày.“Em chính là lo lắng việc này……”
“Em không muốn kết hôn với anh?” Hắn cũng nhíu mày, tâm tình nhất thời từ vui sang buồn.
“Không phải không muốn.” Nàng vội vàng giải thích, trên hai má xinh đẹp nhiễm màu hồng.“Chỉ là…… Chúng ta vừa mới bắt đầu kết giao, em hy vọng có thể để tự chúng ta quyết định.”
Hắn mỉm cười gật đầu.“Anh hiểu được.”
“Anh thật sự hiểu được?”
“Đương nhiên, anh với em ý nghĩ giống nhau. Bất quá, anh cảm thấy em không cần lo lắng quá độ, bởi vì ba mẹ chúng ta đều rất tâm lý, tuyệt đối sẽ không bắt buộc chúng ta làm chuyện chúng ta không muốn làm.”
Phạm Ý Hân nghĩ nghĩ, thoải mái nở nụ cười.“Anh nói đúng, là em suy nghĩ quá nhiều.”
“Anh cùng em về nhà hướng Phạm bá bá, Phạm bá mẫu báo cáo chuyện chúng ta đang kết giao, em lại theo theo anh về nhà, nói một tiếng với ba mẹ anh, được không?”
“Được……” Mặt của nàng càng đỏ hơn, trong lòng lại thập phần cao hứng.
Hắn có thể hiểu hết ý nghĩ của nàng, tỏ vẻ hắn để ý nàng, tôn trọng nàng, có thể yêu thương hắn, cùng hắn ở cùng một chỗ, thật tốt.
*******************
Năm năm sau quán cà phê Gluck
Góc ghế sô pha, một đôi người yêu ôm nhau.
Trầm Văn Tề ôm nữ nhân âu yếm, ôn nhu nói nhỏ “Hân, hôm nay công việc như thế nào?”
“Hoàn hảo, anh thì sao? Nghiên cứu phát triển hệ thống mới có phải mệt muốn chết hay không?” Phạm Ý Hân tựa vào trong lòng nam nhân âu yếm, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, những vất vả do công tác ban ngày đã biến mất không dấu vết.
“Không đâu, anh đã quen.” Hắn vuốt ve tóc đen bóng loáng của nàng, cười khẽ.“Hơn nữa có em ở bên cạnh anh, anh một chút cũng không mệt.”
“Lại dỗ em.” Nàng cười nhéo nhẹ mũi hắn.
“Như vậy đã cho là dỗ em?” Trầm Văn Tề một tay ôm nàng, một tay từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ cột đoạn dây tinh xảo.“Vậy có phải kêu anh nên hối lộ em?”
“Cho em sao?” Phạm Ý Hân tiếp nhận hòm, tò mò xem kỹ.
Đáy mắt hắn cất giấu một chút khẩn trương.“Đúng, bởi vì hôm nay là ngày rất trọng yếu.”
“Ngày rất trọng yếu?” Nàng hoang mang trừng mắt nhìn, muốn nhanh chóng mở hòm.
Trầm Văn Tề vội vàng ngăn cản nàng “Không được, em trước hãy đoán xem hôm nay là ngày gì, đoán đúng rồi mới có thể mở ra.”
“Hôm nay là ngày gì?” Nàng bắt đầu cố gắng suy tư.“Sinh nhật của em? Không đúng, sinh nhật em còn ba tháng nữa mới đến…… Kỷ niệm ngày chúng ta kết giao? Cũng không đúng, một tuần nữa mới đến……”
Trái lo phải nghĩ, nàng tại sao vẫn không thể nghĩ ra hôm nay là ngày gì.
“Ai, ngày trọng yếu như vậy em cũng không nghĩ ra……” Trầm Văn Tề lắc đầu, thở dài, thất vọng từ trong tay nàng cầm lại hòm.“Nếu không thể đoán ra, anh đành phải thu hồi lại lễ vật vậy.”
“Đợi chút!” Nàng muốn cướp lại hòm.
Hắn lại đem hòm giơ lên cao, khiến cho nàng lấy không được.“Không thể, em đoán không được vốn không có lễ vật.”
“Nhưng em thật sự không nhớ được.” Nàng chu miệng lên, rầu rĩ không vui.
Kỳ quái, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, vì sao nàng lại không thể nhớ được? Nếu là ngày rất trọng yếu, nàng không có khả năng không nhớ rõ!
“Nếu thật sự không thể nhớ được……” Trầm Văn Tề mỉm cười, ánh mắt chớp động một chút thâm ý.“Được rồi, vậy để anh nói cho em biết tốt hơn.”
“Nói mau!” Nàng thập phần nóng vội.
“Hôm nay……” Hắn còn thật sự nhìn nàng, thong thả mà kiên định tuyên bố “Là ngày kỷ niệm anh hướng em cầu hôn.”
Trong mắt nàng đầy kinh ngạc, hắn mở hòm ra, bên trong lộ ra nhẫn kim cương xinh đẹp lóe sáng. “Hân, em có nguyện ý gả cho anh không?”
“Em……” Phạm Ý Hân kinh ngạc nhìn hắn, kinh hỉ nảy ra, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.“Em đương nhiên nguyện ý!”
“Thật tốt quá!” Trầm Văn Tề lấy nhẫn ra đeo cho nàng, sau đó nhẹ nhàng mà hôn xuống lưng tay nàng.“Hôm nay là ngày anh hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong đời.”
Nàng lắc đầu, khóe mắt mang theo nước mắt vui sướng “Không đúng, hôm nay không phải ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất của chúng ta.”
“Không phải sao?”
“Không phải, bởi vì sau này mỗi một ngày, chúng ta sẽ càng hạnh phúc, khoái hoạt hơn.” Nàng mỉm cười, ôm chặt hắn, gương mặt xinh đẹp động lòng người ánh đỏ ửng.“Em yêu anh.”
Hắn hôn lên môi mềm mại của nàng, khi nụ hôn triền miên nồng nhiệt qua đi, hắn ở môi nàng nỉ non nói lời yêu thương chân thành “Anh cũng yêu em, cả đời cũng thế, thẳng đến vĩnh viễn.”
Giờ đây, bọn họ đã không phải là oan gia đối lập tranh cãi ầm ĩ, mà sắp trở thành vợ chồng cả đời, hạnh phúc, đang chờ bọn họ sáng tạo.