Snack's 1967
  • Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
  • Người gửi: MyGirl
  • Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 15-08-2016

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng

nhỏ bé yếu ớt.

Sính Đình nhìn anh một cái, đứng dậy đi xuống nhà bếp.

“Muốn ăn cái gì!”

Buộc tạp dề, giọng nói của Sính Đình hơi lạnh, tuy nhiên ít nhất bây giờ anh cũng là một bệnh nhân đặc biệt, vì vậy cô tạm thời lần đầu tiên làm người giúp việc.

“Tùy tiện làm, cái gì cũng được!”

Anh không hay bắt bẻ trong chuyện ăn uống, huống chi trong tình huống đang đói lả như thế này mà nói, có ăn là tốt rồi!

“Chờ một chút!”

Sính Đình nói xong bắt đầu công việc lu bù trong bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong tràn đầy thức ăn, cái gì cũng có.

Cắt chút thịt nạc, xúc một ít gạo nấu cháo thịt nạc.

Đợi sau khi cô đi ra khỏi bếp, đã là một tiếng sau rồi, Mạc Thiên Kình vẫn ngồi chỗ cũ không hề nhúc nhích, hai mắt khép hờ, nghe thấy âm thanh liền mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Ngọc Sính Đình bưng bát cháo tới không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhỏ giọng cám ơn!

Bây giờ anh thật sự rất suy yếu, mỗi khi chạm vào vết thương, đau đớn thấu tim, khiến anh không con hơi sức mà nói chuyện với cô .

“Nấu ít cháo thịt nạc, tạm thời ăn đi!”

Không phải hỏi thăm, mà là ra lệnh!

Sính Đình đem cháo thịt nạc đặt ở trước mặt anh, nhưng Mạc Thiên Kình không hề đụng tay, cô nhìn thấy không biết nên nói gì mới phải, nhưng không nói không được!

“Sao, ghét cháo thịt nạc tôi nấu?”

Sính Đình nhìn anh không ăn bèn nổi giận, bản thân cô cũng rất ít khi nấu đồ ăn, vậy mà anh lại còn ghét bỏ tay nghề của cô.

Gương mặt đẹp trainhưng tái nhợt của Mạc Thiên Kình khẽ ửng hồng, lúng túng mở to hai mắt, trầm giọng nói.

“Tôi muốn con gái!”

“Những câu như vậy mà anh cũng nói ra được!Tôi nhổ vào anh!”

Sính Đình nổi giận, đã như vậy rồi, lại còn muốn chơi con gái, hơn nữa còn dám nói trước mặt mình, dầu gì mình cũng là vợ chưa cưới của anh ta chứ!

Mặc dù có thành hay không là một chuyện khác, nhưng những lời lẽ này của anh thật sự là quá đáng!

“Không phải, tôi muốn đi tiểu một chút!” Mạc Thiên Kình bị cô hiểu lầm, chỉ biết lúng túng nói ra như một bé trai, sau khi Sính Đình nghe rõ lời của anh lập tức sắc mặt đỏ hồng.

Nhìn anh ngồi trên xe lăn, một tay một chân bị thương, anh có khả năng tự đi tiểu sao?

Nếu có thể, chẳng lẽ còn muốn cô đưa đi tiểu sao?

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 6: Cháu Không Muốn Chăm Sóc Một Bé Trai Lớn Như Vậy!

“Cô giúp tôi cầm cái bồn tiểu!”

Mạc Thiên Kình ho khan mấy tiếng, gương mặt đẹp trailạnh lùng khẽ đỏ ửng, quay đầu tránh tầm mắt của cô, hiện tại vết thương của anh bị nứt ra, anh căn bản không cách nào đi tiểu.

Nhưng anh cũng không có khả năng tè ra quần, dưới tình huống như thế anh cũng chỉ có thể đỏ mặt gọi cô giúp một tay cầm cái bồn tiểu thôi!

Sính Đình nóng bừng mặt, vẻ mặt cũng bắt đầu mất tự nhiên, “Cái bồn tiểu ở đâu?”

“Phòng vệ sinh có một cái!”

Mạc Thiên Kình nói xong, Sính Đình bỏ chạy vào phòng vệ sinh, xoay người lấy một cái bồn tiểu màu đỏ đi ra đặt ở dưới người anh.

“Cái đó… Chính anh có thể chứ?”

Phải có thể chứ? Đừng nói là kêu cô kéo ra, cô cũng không muốn.

“Có thể!”

Giọng nói mạc Thiên Kình rất nhỏ, Sính Đình nghe xong xoay người rời đi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang trên lầu hai, Sính Đình lập tức chạy đi.

“Sính Đình, chung sống như thế nào?”

Ngọc Kỳ Lân vừa mở miệng liền hỏi, Sính Đình bị ông nhắc tới liền nổi trận lôi đình, nhớ tới chuyện vừa xảy ra, trên mặt vẫn còn cảm giác nóng bừng khó chịu.

“Ông nội, ông kêu cháu tới đây làm vú em hả, thương thế của anh ta nghiêm trọng như vậy, ngay cả đổ nước tiểu cũng không thể tự lo liệu, ông kêu cháu phải chăm sóc thế nào… ”

Sính Đình nổi giận hầm hừ, bây giờ chỉ là cái bồn nước tiểu đó thôi, nếu là chất thải kia thì sao đây?

Cô giúp thế nào, giúp anh cởi quần, hay chùi đít cho anh?

A a! ! !

Cô không phải bà vú!

Ngọc Kỳ Lân đem điện thoại cách xa lỗ tai một chút, nghe thấy tiếng Sính Đình gào thét, không khỏi cau mày, con bé này cũng sắp kết hôn rồi, sao còn nóng nảy như vậy!

“Sính Đình, cháu cứ coi nó như một đứa bé trai đi, chăm sóc xi ỉa xi đái một chút!” Nếu như thấy hết cũng không có quan hệ gì a, ông chính là nghĩ như vậy, tốt nhất khi trở về gạo sống nấu thành cơm chín, thì ông có thể ôm chắt rồi!

Trong mắt Ngọc Kỳ Lân tất cả đều là nụ cười, Mạc Tử Khiêm ngồi một bên nghe chiến hữu cũ nói như thế cũng gật đầu tán đồng.

Mặc dù lần này cháu trai bị thương là trọng điểm, nhưng ít nhất cũng cho các ông sáng tạo ra rất nhiều cơ hội.

Đến lúc đó ông lại nói cơ thể Thiên Kình đã bị cô nhìn thấy hết rồi, cô phải phụ trách!

Ha ha, ông thật sự là quá thông minh!

“Bé trai? Chết tiệt! Làm sao có thể!”

Có bé trai nào lớn như thế sao? Xi ỉa xi đái, cô làm sao có thể ẵm một người đàn ông lớn đến như vậy được, làm sao có thể bưng phân đi đổ được!

“Ha ha… ” Ngọc Kỳ Lân cười gượng mấy tiếng, Sính Đình lớn tiếng nói, .

“Ông nhanh phái một người y tá tới đây, cháu muốn trở về đi làm!”

Cô không làm! Cô thà rằng ngày đêm phá án không nghỉ ngơi! Cũng không muốn chăm sóc một “bé trai ”lớn như vậy!

“Sính Đình, ông nội quên nói cho cháu biết, chỗ của cháu toàn bộ đã cài đặt hệ thống bảo vệ, căn bản không ra khỏi được, cháu nên ở đó ở mấy ngày đi!”

Ngọc Kỳ Lân giảo hoạt nói, nhìn chiến hữu cũ bên cạnh, nụ cười tràn đầy.

“Cái gì!”

Ngọc Sính Đình không dám tin, nổi trận lôi đình, cô bị trúng kế!

“Ông không cho cháu về, cháu sẽ chết cho ông xem!”

Ngọc Sính Đình nổi giận, cũng học ông nội uy hiếp ông.

“Này … Này… Sính Đình, cháu nói cái gì, sao lại không nghe thấy, có phải tín hiệu không tốt hay không? Sính Đình!”

Ngọc Kỳ Lân giả bộ không nghe được, lớn tiếng kêu mấy câu sau đó cúp điện thoại, hai ông già liếc mắt nhìn nhau, gian trá vô cùng.

“Ông nội xấu xa!”

Sính Đình nổi giận vứt điện thoại trên sàn nhà, mang cô “giả trư ăn cọp” sao, xem cô chạy thoát thế nào!

“Phốc … ”

Dưới lầu phát ra một âm thanh gì đó, Sính Đình vừa đi xuống, lập tức ngửi thấy một mùi vô cùng hôi thối, gương mặt đẹp traicủa Mạc Thiên Kình trở nên xanh mét, vẻ mặt đầy khổ sở.

Sính Đình bóp mũi, nổi giận hỏi, “Anh sao thế?”

Mạc Thiên Kình sắc mặt không tốt, chỉ vào bát cháo thịt nạc kia, “Sau khi ăn xong đau bụng, muốn đi tiêu!”

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 7: Lúng Túng Vì Đau Bụng!

“Cái gì?”

Sính Đình vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng vang từ bụng Mạc Thiên Kình òng ọc òng ọc truyền đến, tiếp theo đó là từng tiếng từng tiếng đánh rắm nhảy ra, hôi thối vô cùng.

“Anh… ”

Sính Đình đang muốn nổi giận, lại nghe giọng nói trầm thấp nhưng có lực của Mạc Thiên Kình: “Mau đỡ tôi vào nhà vệ sinh!”

Bây giờ, cái anh cần nhất chính là bồn cầu, quá tệ hại, thanh danh một đời của anh oàn bộ bị hủy ở bát cháo thịt nạc này, hơn nữa, điểm chết người nhất chính là hiện tại anh kìm nén thật vất vả, đau bụng, lại bắt đầu đau bụng.

“Nhanh lên một chút!”

Mạc Thiên Kình không nhịn được kêu to, anh sắp không chịu nổi!

“Ờ!”

Sính Đình phản ứng kịp vội vàng đẩy anh đến toilet, sau đó đỡ anh tới bồn cầu, mỗi một bước hai người đều rất ẩn nhẫn.

Mạc Thiên Kình đánh rắm thúi liên tiếp, Sính Đình không thể hít thở được, điểm chết người nhất chính là Mạc Thiên Kình, anh bây giờ còn không biết phải làm sao để cởi quần ra!

“Được rồi!”

Cuối cùng cũng tới bồn cầu, Sính Đình vừa mới mở miệng, liền bị mùi rắm thúi của Mạc Thiên Kình tấn công, Sính Đình gần như muốn điên rồi, Mạc Thiên Kình vội vàng nói.

“Giúp tôi cởi quần, nhanh lên một chút!”

Anh sắp không nhịn nổi, một luồng chất thải cố gắng kềm chế ở nơi nào đó ngay lập tức sẽ bộc phát!

“Cái gì!”

Kêu cô cởi quần!

“Nhanh lên một chút, tôi không nhịn nổi nữa!”

Mạc Thiên Kình tức giận quát, Sính Đình vội vàng kéo quần anh, hai mắt nhắm chặt dùng sức kéo, cả quần dài và quần lót cùng lúc bị kéo xuống.

“Phốc… ”

Một tiếng vang thật lớn kèm theo mùi phân vô cùng thúi khiến Sính Đình không nhịn được chạy ra cửa, há mồm thở dốc, thúi quá, thật là thúi!

Cô thề nhất định phải rời đi lúc này thôi, đây chính là cuộc sống “chung đụng” mà ông nội nói, cô thật muốn điên rồi!

“Ọc ọc ọc ọc… Phốc… Phốc… ”

Bên trong lại truyền tới một tràng âm thanh, Sính Đình vội vàng chạy đi, không chịu nổi, không chịu nổi!

Mạc Thiên Kình ngồi ở trên bồn cầu, trên gương mặt đẹp trailà một mảnh đỏ ửng, không ngờ cảnh tượng bọn họ gặp mặt lần đầu tiên lại là như vậy, khủng khiếp hơn chính là bây giờ anh hoàn toàn giống như một đứa bé cần chăm sóc.

Anh cũng biết hiện tại cô hận không thể biến thành con muỗi bay ra khỏi biệt thự, nhưng anh rõ ràng hơn biết cô căn bản không thể ra được!

“Mẹ nó! Sao lại thế này!”

Sính Đình trong trong ngoài ngoài loanh quanh vài vòng, kết quả rõ ràng nhìn thấy có một cái cửa sổ, nhưng cô nhảy xuống cư nhiên bị một chiếc lồng thủy tinh trong suốt nhốt lại, cô thật sự không thể đi ra ngoài.

Cô mò mẫm tìm nơi có gió thổi vào để tìm cửa ra , nhưng lại không ra được!

Lấy điện thoại di động ra, Sính Đình nổi giận gọi điện thoại cho ông nội!

“Xin chào, số điện thoại quý khách gọi hiện ngoài vùng phủ sóng, xin hãy bật hộp thư thoại!”

Sính Đình nổi giận nhấn hộp thư thoại, hét lớn.

“Ông nội, thả cháu ra ngoài ngay, nếu không ông sẽ còn được thấy cháu nữa!”

Trước khi giận dữ cúp điện thoại, tiếng báo có tin nhắn trong hộp thư thoại lại vang lên, nhấn một cái, truyền đến giọng nói đáng đánh đòn của ông nội:

“Sắp tới ngày giỗ của bà nội cháu, ông nội đi thăm mộ bà nội cháu một chút, đại khái khoảng một tháng nữa mới về, sống chung với Thiên Kình thật tốt nha!”

Sính Đình cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động, ngày giỗ của bà nội?

Chết tiệt, khi dễ cô ngu ngốc sao? Cô còn nhớ ngày giỗ của bà nội còn cách hai tháng nữa mới tới!

Đợi sau khi cô ra ngoài cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông!

Trong ngực Sính Đình không ngừng bùng lên ngọn lửa, nhưng không có chỗ phát tiết, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng!

“Ngọc Sính Đình, cầm giúp tôi cuộn giấy tới đây!”

Trong phòng vệ sinh, âm thanh trầm thấp như bị bóp nghẹt của Mạc Thiên Kình vang lên, Sính Đình cắn môi, bóp mũi đi vào phòng vệ sinh.

Mạc Thiên Kình nhìn thấy bộ dáng của cô, áy náy nói.

“Xin lỗi, tôi không thể lau được, cô giúp tôi!”

Anh bây giờ không có biện pháp, ngồi xổm lâu như vậy, đã đụng chạm đến vết thương, rất đau đớn khó chịu.

Sính Đình thật muốn khóc, anh cư nhiên gọi cô chùi đít.

“Thuận tiện giải quyết luôn bồn cầu, hơi nhiều… ”

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 8: Chùi Đít Giúp Tôi!

Sính Đình thở một hơi thật dài, bây giờ hoàn toàn không còn xấu hổ, có còn thì cũng chỉ là sự tức giận của cô.

“Anh phải mất thời gian bao lâu mới có thể tự chăm sóc bản thân?”

Sính Đình đè nút xả nước, giọng điệu hỏi rất quái lạ, sắc mặt Mạc Thiên Kình không tốt.

“Cô chờ một chút hãy lau, tôi còn muốn… Phốc… ”

Mạc Thiên Kình còn chưa nói hết, đã nghe “phốc” một tiếng, sắc mặt Sính Đình cũng thay đổi, mùi hôi bốc lên ngất trời.

“Có thuốc thanh tẩy không khí không?”

Sính Đình bóp mũi, thật sự bị mùi rắm thúi của anh hun đến chết lặng!

Sắc mặt Mạc Thiên Kình rất khó coi, quan sát đáng vẻ của cô, “Cô tìm xem, chắc có!”

Hôm nay anh cũng mới đến, tất nhiên không biết rõ, nhưng mà anh biết, bọn họ cũng đã sẵn sàng!

“Anh… Tiếp tục!”

Sính Đình bóp mũi, quăng lại một câu rồi vọt ra khỏi phòng vệ sinh, thuận tiện đóng cửa lại, Mạc Thiên Kình lúng túng, mùi hôi lần này tự mình ngửi!

Chỉ có điều khiến anh giật mình là, mặc dù cô rất tức giận, nhưng không còn tạt lửa lên người anh!

Điểm này anh thật rất bội phục.

Sính Đình vừa quạt lỗ mũi, vừa thở từng ngụm từng ngụm, vào phòng bếp tìm, cuối cùng cũng nhìn thấy bình thuốc tẩy ở lầu hai, y như tìm được của quý cầm phun xung quanh, cho đến khi trong không khí tràn ngập mùi thơm hoa Bách Hợp, lúc này mới hài lòng thở phào một cái.

Mạc Thiên Kình rốt cuộc cũng đi xong, cả người mất nước đến khô héo, đây lần đầu tiên anh đau bụng như vậy, anh thật hoài nghi có phải Ngọc Sính Đình đem bột bã đậu bỏ vào bát cháo cho anh ăn hay không.

Anh thà rằng bị tập huấn quan sự cả một ngày chứ không muốn như vậy, bây giờ tay chân cũng run rẩy, trong bụng trống rỗng.

“Ngọc Sính Đình, giúp tôi!”

Mạc Thiên Kình kêu to một tiếng, nhìn băng gạc trên tay chân, không khỏi cau mày, mới vừa rồi cố gắng dùng sức, bây giờ miệng vết thương lại bị vỡ, anh lần này lại phải phiền toái cô !

Sính Đình đi vào phòng vệ sinh, vừa vào tới cửa liền cầm chai xịt phòng thơm ngát phun khắp mọi nơi, cũng may, quạt gió đã hút đi một chút mùi hôi, cộng thêm phòng vệ sinh rất lớn, vì vậy không khí cũng thoáng hơn rất nhiều.

“Tôi lấy khăn giấy cho anh, tự anh lau!”

Muốn cô chùi đít cho, chẳng phải là cô sẽ nhìn thấy cái mông của anh, lại còn cái tiểu kê kê kia nữa sao?

Mạc Thiên Kình đứng lên, chân trái chống đỡ thân thể, một cái tay khác cũng chống thân thể, “Phiền cô!”

“Anh kêu tôi lau, nhưng tôi không muốn nhìn thấy của anh!”

Sính Đình nhìn trên trán anh hiện đầy mồ hôi, băng gạc ở tay chân cũng đã rỉ ra vết máu, có thể thấy được bây giờ anh rất đau!

“Ừ!”

Mạc Thiên Kình nhỏ giọng nói xong, Sính Đình lôi kéo mấy tầng khăn giấy liếc nhìn cái mông khổng lồ, lau, cách tầng khăn giấy, cảm giác tay của cô đụng vào cái mông của mình, thân thể Mạc Thiên Kình khẽ chấn động.

Chỗ chết người nhất chính là anh cảm giác tiểu huynh đệ của mình lại đang ngẩng đầu lên .

Sính Đình lau qua quít mấy cái đã xong, chỉ sợ mình đụng phải cái gì.

“Tôi giúp anh kéo quần!”

Sính Đình đứng sau lưng anh, căn bản không nhìn thấy tiểu đệ của anh đã ngẩng đầu rất hùng dũng oai vệ, Mạc Thiên Kình nỗ lực khắc chế dục vọng, gật đầu một cái, chỉ mong cô đừng chạm vào…

“Cái gì đó, sao nóng như vậy?”

Sính Đình ở phía sau kéo quần, liền đụng phải vật thể nóng rực, lập tức hỏi.

Mạc Thiên Kình cứng ngắc lắc đầu, “Không có gì!”

Không có việc gì mới là lạ, anh càng muốn nó mềm xuống, thế nhưng nó lại hùng dũng khiêu chiến.

“A, vậy tôi kéo khóa kéo lên cho anh!”

“Không cần, tự tôi có thể!”

Mạc Thiên Kình lấy tay kéo lkhóa kéo lên, trời mới biết giờ phút này cơ thể anh hoàn toàn dựa vào chân trái chống đỡ, cả người run rẩy dữ dội, cho đến khi kéo được khóa kéo lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phiền cô quá” Trên mặt Mạc Thiên Kình rất nóng, lần đầu tiên cảm giác mình bị mất mặt, hình tượng vốn chói lọi của mình trong chốc lát bị hủy trước mặt cô.

“Tôi giúp anh thay băng, ướt hết rồi!”

Sính Đình nhìn anh, biết giờ phút này anh rất mất thể diện, có người đàn ông nào mà có thể chấp nhận tình huống mất mặt này xảy ra trước mặt một người phụ nữ được .

“Ừ!”

Thân thiết gật đầu, Sính Đình đỡ Mạc Thiên Kình ngồi vào xe lăn.

“Cô biết truyền dịch không?”

Mạc Thiên Kình đột nhiên hỏi ra một câu!

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 9: Truyền Dịch!

“Truyền dịch?” Truyền dịch gì?

Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt không hiểu của cô, chỉ vào tủ thuốc bên kia, “Cầm máu! Bên kia có, truyền cho tôi! ’

Trải qua chuyện này, hiện tại anh chỉ muốn nhanh khỏi một chút, anh không muốn trải qua chuyện này thêm một lần nào nữa, thật sự là quá kinh khủng!

Mặc dù nhập ngũ đã mười hai năm, nhưng anh chưa bao giờ trải qua khổ sở như hôm nay

“Ồ!”

Sính Đình đi tới, nhìn tủ thuốc chất đầy mọi thứ, tìm chai dịch truyền, thuốc cầm máu và 1 lọ thuốc kháng sinh 500mg.

“Tôi chưa từng truyền dịch cho ai bao giờ!”

Sính Đình nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị tốt những thứ này, kế tiếp chính đâm kim vào mạch máu cho anh, cô chưa từng làm qua, nhưng chắc là không có chuyện gì đâu!

Sẽ không thể vừa cắm vào liền chảy máu chứ?

Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói.

“Không sao, cô làm đi, tôi dạy cho cô!”

Truyền dịch rất đơn giản, ở trong quân đội, khi có đồng đội bị thương, tất cả mọi việc bọn họ đều phải chăm sóc, truyền dịch xem như là chuyện nhỏ, bao gồm cả tiêm thuốc.

“Ồ!”

Sính Đình chen vào một câu, lấy thuốc cầm máu và dịch truyền đi tới trước mặt anh, bị hành hạ lâu như vậy, sắc trời đã có chút tối, Sính Đình mở đèn các nơi, bên trong nhà chợt sáng như ban ngày.

“Cái đó, tôi thật sự không biết truyền dịch! Nếu đau, anh có thể nhịn được thì nhịn!”

Mạc Thiên Kình không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, truyền dịch, có thể sẽ rất đau!

“Nắm tay lại!”

Sau khi treo chai dịch truyền lên, Sính Đình học bộ dạng giống những người y tá, kêu Mạc Thiên Kình nắm tay, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay một chút để tìm kiếm mạch máu.

“Đây rồi!” Sính Đình nhìn thấy mạch máu của anh đã lộ ra, bèn cầm kim nhẹ nhàng đâm vào ngay.

Sao không đâm kim vào được, Sính Đình cau mày, lực chú ý tập trung tất cả trên tay anh, dùng thêm mấy phần sức lực, lông mày Mạc Thiên Kình vừa nhíu, mu bàn tay đã truyền đến cảm giác đau đớn.

“Chết tiệt! Mẹ kiếp, thật sự đâm không vào!”

Sính Đình rút kim ra, dùng bông xoa xoa vết đâm, rồi lại cầm kim tiếp tục hăng hái chiến đấu.

Mạc Thiên Kình nhìn tay anh bị cô đâm tới đâm lui, nhưng căn bản lại không đâm trúng.

“Cô thả lỏng một chút!”

Đau đớn anh cũng không thèm để ý, chỉ là đau hơn so với dự đoán một chút thôi!

Dù sao tay chân cũng toàn vết thương, đau đớn cũng không kém mu bàn tay chút xíu nào!

Sính Đình đâm kim cả nửa ngày, vẫn chưa thành công, không khỏi cả giận!

“Cái kim này muốn bị đánh đòn đi!”

Mạc Thiên Kình nhìn mu bàn tay mình, mặc dù tay mình có hơi thô ráp, nhưng không phải vì vậy mà hành hạ nó chứ, điều anh sợ nhất chính là bị kim đâm, hơn nữa còn ở trước mặt vị hôn thê của chính mình.

Nhưng so với sự hành hạ như vừa rồi, anh thà bị kim đâm còn hơn.

“Thì ra cái kim cũng sợ bị đánh đòn, sao anh không nói sớm!”

Sính Đình liếc anh một cái, bất mãn oán trách, còn làm hại cô đâm cả nửa ngày, mệt chết đi được!

(Cũng không biết người nào mệt mỏi, bị cô đâm tóe máu ra rồi, mu bàn tay cũng thành cái tổ ong mật rồi)

Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, bình thường anh cũng ít nói, đối với phụ nữ càng ít nói hơn. Đối mặt với những lời chỉ trích của cô, anh lựa chọn im lặng.

“Thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh, cô dùng ống tiêm rút ra, tiêm cho tôi!”

Mạc Thiên Kình nhàn nhạt chỉ huy, bước chân Sính Đình đã dời đi.

“Anh chờ chút!”

Sính Đình đi tới, nhìn thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh, theo như lời anh nói, cầm một ống tiêm lớn nhất, rút thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh, sau đó quay lại!

“Cô phải dùng tới ống tiêm lớn như vậy sao?”

Mạc Thiên Kình cau mày, nhìn ống tiêm trong tay cô, thật sự không biết mình sẽ đau tới cỡ nào.

Sính Đình tự tin nói.

“Anh yên tâm, tôi đã có kinh nghiệm rồi!”

“Vậy thì tốt!” Mạc Thiên Kình thở phào nhẹ nhõm, Sính Đình đã đi tới phía sau anh ngồi xổm xuống, kéo quần, lộ ra cái mông.

“A! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

(Haiz, kêu thảm thiết a, Sính Đình bĩu môi nói, trước kia tôi thường tiêm cho bảo bối của tôi, một con chó nhỏ dễ thương lắm đấy!)

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 10: Tiêm Thuốc

Mạc Thiên Kình không chịu được đau đớn này nữa bèn kêu thảm thiết một tiếng, Sính Đình vội vàng rút kim ra..

“Rất đau sao?”

Kỹ thuật của cô không đến nỗi tệ như vậy chứ!

Mạc Thiên Kình thật là không còn gì để nói, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hỏi rất nhỏ, “Những người trước kia cô chích qua không nói gì sao?”

Đau, anh chưa bao giời trải qua đau đớn vì một cây kim như vậy, chỉ có điểu sau cơn đau này thì vết thương có thể khỏi nhanh hơn!

“Không có a, họ không nói gì hết!” Bảo bối là chó, làm sao nói được.

Hiện tại Sính Đình thật sự bị anh làm cho có chút ngu ngốc rồi!

“Không nói, khó trách… ” Câm thì làm sao nói! Mạc Thiên Kình thật sự không ngờ ngày hôm nay của mình lại xảy ra nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy.

“Đúng vậy, bảo bối là chó tôi nuôi, nó không biết nói chuyện! Nhưng rất ngoan ngoãn!”

Ánh mắt xinh đẹp của Sính Đình thoáng qua một tia giảo hoạt, ngay sau đó liền biến mất.

Mạc Thiên Kình hoàn toàn im lặng, thì ra là bác sỹ thú y, anh đây