- Chuyên mục: Truyện Teen
- Người gửi: MyGirl
- Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 15-08-2016
Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa?

Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa?
Duy nhất ngày hôm đó, Vương Triết Nhã cảm thấy sự an toàn và ấm áp cô đã quên mất rất lâu; từ ngày cô trở thành du học sinh cho đến nay, sinh sống ở nước Mỹ này, đã biết bao nhiêu lần cô nhớ về nhà của mình. Cô không ngờ Mộc Tử Nghiên lại có thể đem đến cho cô cảm giác gần gũi như vậy, khó trách cô bắt đầu động lòng..
Chỉ tiếc là những khoảng khắc như thế không thể kéo dài được lâu.
Một tháng sau.
Vương Triết Nhã sau khi nhận được một cuộc điện thoại, thật khó khăn nhẫn nhịn không hét lớn thành tiếng, cô nghiến răng thốt lên cái tên:
– Mộc Tử Nghiên!!!
Suốt cả một tuần sau đó, cô không mở lời nói với anh một tiếng nào trừ khi xử lý công việc, còn lại chỉ cần anh hỏi cô liền lờ đi, thậm chí xoay người đi mất.
Vướng Triết Nhã cảm thấy, mình làm như vậy còn quá nhẹ với anh, đối với hành động bỉ ổi đó, anh phải nhận được sự lạnh nhạt nặng hơn. Anh rõ ràng biết cô cần gì, nhưng lại cố tình xuống tay trước. Mua mất khu đất ở Thượng Hải? Mẹ nó, cô chỉ còn thiếu mười ngàn nhân dân tệ nữa thôi, hơn nữa kỳ hạn của cô còn chưa tới, anh rõ ràng là dùng thủ đoạn cướp về.
Kiên nhẫn của cô dùng hết rồi, cô bây giờ hận mình không thể cùng anh chấm dứt quan hệ, vướng vào anh chỉ toàn phiền phức.
Vương Triết Nhã chỉ là không ngờ lúc tan ca đem tài liệu sang đưa cho anh, lại bị anh cưỡng chế đi ăn tối.
Ăn tối thì ăn tối, nhưng càng không ngờ là cô cứ thế bị anh mê hoặc?!
Vương Triết Nhã hận bản thân muốn chết, không có tiền đồ.
Vừa mới căm hận vỗ ngực nói muốn phớt lờ anh ta, muốn cắt đứt quan hệ với anh ta, giờ thì sao?
Dương cầm, hoa hồng, một bài hát, vài lời ngọt ngào, cô liền gật đầu?
Cô thật nghi ngờ không biết có phải hôm trước đến nhà anh, anh đã bỏ thuốc mê vào cơm của cô?
Vương Triết Nhã dù sao cũng phải thừa nhận, cô rõ ràng đối với anh động tâm, chỉ là cô đang tiếc cho mảnh đất vàng đó.. cô thật sự rất thích.
Vương Triết Nhã nhớ nhất, câu cuối cùng anh đã nói với cô thế này.
“Anh từng tự hỏi, anh cùng em quen biết nhau, có phải do trùng hợp? Lại nghĩ nếu như là trùng hợp, có lẽ ta chỉ lướt ngang nhau rồi thôi; anh sẽ không nhớ đến em, cũng sẽ không yêu em đến như vậy. Lần đầu chúng ta gặp nhau trong phòng phỏng vấn, anh liền nhìn trúng năng lực của em; có thể là trùng hợp. Một năm sau, chúng ta lại gặp nhau lần nữa với thân phận một người là anh trai, một người là bạn chí cốt của Lạc Hi; cũng có thể là trùng hợp. Suốt bao lâu anh không để ý đến em, mà cư nhiên chỉ trong một ngày mưa, anh đã hoàn toàn bại trận; không lý nào cũng là trùng hợp? Em nói xem, một lần rồi lại một lần, nhiều như vậy làm sao còn có thể gọi là trùng hợp nữa? Anh nghĩ chúng ta gặp nhau rồi yêu nhau, đều là do hai chữ duyên phận thôi.”
Hạt giống trong tim đã nở thành hoa.
Chỉ cần mỗi ngày chú ý chăm sóc, tưới đủ nước, đủ dinh dưỡng, liền ngày càng nở rộ, ngày càng xinh đẹp.
Tình yêu thật sự, chính là một loài hoa bất tử..
Ngày qua tháng trôi, cũng không úa tàn.
…
Không lâu sau, Mộc Tử Nghiên dẫn Vương Triết Nhã về nhà.
Mộc Lạc Hi gọi cô là chị dâu. Triều Khắc Hàn mờ ám nhìn cô.
Vương Triết Nhã ngượng ngùng đỏ mặt. Mộc Tử Nghiên ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Thư kí khó tính thì sao? Cứng đầu thì thế nào? Không phải đều bị anh thu phục sao?
Bà Mộc thấy con trai đem con dâu về, mừng đến liên tục quấn lấy cô, đem con gái cùng con rể mình đều ném qua bên, cả con trai cũng không màng nhiều. Mộc Lạc Hi bĩu môi, ba mẹ cô rõ ràng là có mới nới cũ đây mà, mấy hôm trước ba Khải còn cùng hắn bàn chính sự, mẹ Huyên còn nấu những món ngon cho hắn. Giờ nhìn thấy Triết Nhã đã đổi liền mục tiêu, Thật tình..
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In