• Chuyên mục: Truyện Teen
  • Người gửi: MyGirl
  • Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 15-08-2016

Bí ẩn ngôi trường huyền diệu

Bí ẩn ngôi trường huyền diệu

Bí ẩn ngôi trường huyền diệu

khổ thế này?

“Chân cô bị trật khớp rồi.”

Hắn ngồi xuống cầm lấy chân tôi. Đừng nói là hắn định…

Rắc…

“A… a… a… a!”

Hắn muốn bẻ gãy chân tôi à? Đồ dã man! Đồ tàn bạo! Đồ vô nhân đạo!

“Tôi đọc được suy nghĩ của cô đấy.”

“Xí, tôi vốn muốn cho cậu đọc mà.”

Đồ vô tình, không thèm hỏi han tôi câu nào hết.

“Lên đi.”

Hắn cúi người ý chỉ tôi leo lên lưng hắn. Cô nương đây không cần! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng không muốn mình lết cái chân què này về.

“Sao cậu ở đây vậy?”

Tôi tò mò lên tiếng.

“Lạc.”

Lạc á? Có ma mới tin hắn. Tôi không thèm nói nữa hai mắt muốn díp vào rồi. Mùi hương tường vi dễ chịu thật. Buồn ngủ quá!

—————————————

Hạo Phong nhìn cô gái ngủ trên lưng mình khẽ mỉm cười.

“Cảm ơn em!”

Cậu thì thầm như gió thoảng khiến Ngọc bất giác mỉm cười. Ánh nắng mặt trời in chiếu xuống hai con người. Phải chăng truyền thuyết có thật?

*****

“Ngọc này thật là, lại chạy lung tung rồi!”

Lam chán nản nhìn xung quanh. Bỗng chợt một chiếc bóng vụt qua mặt cô.

“Ai?”

Lam lên tiếng nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng gió thổi. Vốn tính tò mò nên Lam bước tới chỗ phát ra tiếng động. Một người đàn ông liền xuất hiện trước mặt cô. Hắn ta có thân hình gầy gò khuôn mặt trắng bệch đôi mắt đỏ thẫm đang nhìn cô chằm chằm.

“Cho ta máu! Cho ta máu!”

Ông ta lao về phía cô nhưng chiếc vòng lại phát ra thứ ánh sáng đẩy ngã ông ta.

“Lốc xoáy nước!”

Lam tạo ra một vòng xoáy tấn cô hắn.

“Phù may quá!”

Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên một con dao xẹt qua gáy cô. Lam chưa kịp ngạc nhiên thì ông ta đã ở rất gần.

“Lốc xoáy… ơ.”

Chết rồi, chắc lúc nãy con dao đã làm đứt vòng cổ của cô. Bây giờ cô không có sức mạnh nữa… Phải làm sao đây?

“Cho ta máu.”

Ông ta giơ móng vuốt ra chuẩn bị tấn công Lam.

Phập.

Một âm thanh vang lên.

– Còn tiếp –

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 5

Lam mở to mắt nhìn người con trai trước mặt mình.

“Nhóc, mau lấy vòng sức mạnh đi!”

Thiên Ân lên tiếng khiến cô giật mình luống cuống tìm chiếc vòng bị rơi dưới đất.

“Nước tối cao!”

Một luồng sáng hiện ra xuất hiện một thanh kiếm. Lam nhanh chóng giết chết tên vampire cấp E đó.

“Phù ổn rồi, có sao không?”

Thiên Ân quay sang nhìn Lam.

“Sao ngươi ở đây? Ta tưởng ngươi phải đi cùng đoàn chứ?”

“Cái này… Thật ra… tôi…”

Cậu đỏ mặt không nói lên. Chỉ vì thấy cô đi một mình cậu liền đi theo. Cậu chỉ biết rằng khi nào Lam an toàn cậu mới yên tâm.

“Sao lại nói lắp thế?” – Lam tròn xoe mắt nhìn Thiên Ân bỗng cô vỗ đầu một cái rồi cười. – “A, hiểu rồi! Nhà cậu ở đây chứ gì? Hóa ra là dòng họ nhà Tôn Ngộ Không.”

Rầm.

Thiên Ân hóa đá tại chỗ. Cậu lo cho cô, cứu cô mà cô lại vô tình nói cậu như vậy.

“Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu.”

“Hả?”

Trái tim cậu liền đập mạnh. Cậu sao vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ… cậu bị đau tim? Chắc phải đi khám bác sĩ thôi.

Trong lúc Thiên Ân đang suy nghĩ lung tung thì Lam đã bỏ đi trước.

“Ê nhóc, đi đâu vậy?”

“Không được gọi tôi là nhóc!”

“Ừ được rồi, vậy cô có biết đường ra khỏi đây không?”

Thiên Ân vội đuổi theo Lam. Cô lạnh lùng nhìn cậu rồi lên tiếng:

“Đương nhiên là… không rồi.”

“Vậy tôi có thể giúp.”

“Nghi quá!”

“No, no miễn phí.”

“Được rồi.”

Lam gật đầu. a kịp suy nghĩ Thiên Ân liền ôm lấy eo cô rồi… đu cây.

“Oái, chậm thôi! Tôi không cùng họ hàng nhà khỉ với cậu đâu!”

Lam sợ hãi ôm chầm lấy Thiên Ân khiến nụ cười trên môi cậu càng thêm đậm.

*****

“Ngọc ơi! Ngọc!”

Dương vừa đi vừa gọi tên Ngọc. Cô thật sự lo lắng Ngọc sẽ xảy ra chuyện gì. Sau chuyện đó, cô đã căn dặn mình phải cố gắng bảo vệ Ngọc. Dù cô đã thay đổi nhưng mỗi lần nhìn vào gương cô như nhìn thấy nụ cười độc ác của mình lúc trước. Cô rất sợ bản thân mình sẽ làm tổn thương Ngọc nhưng cô lại không muốn trốn tránh nữa. Cô phải làm gì đây?

“Chào cháu gái.”

Một người phụ nữ trung niên mỉm cười nhìn cô.

“Bà muốn gì?”

Dương lạnh lùng lên tiếng. Cô đã từng đối mặt với thứ nguy hiểm hơn cái này thì đáng gì.

“Chà mạnh mẽ nhỉ! Ta chỉ muốn xin ít máu của cô bé đáng yêu này thôi.”

Bà ta khẽ liếm mép. Xem ra đây là Vampire cấp D chuẩn bị thoái hóa xuống cấp E nên cần máu của pháp sư để không bị thoái hóa.

“Vậy ư? Giỏi thì đến lấy!”

Cô mỉm cười thách thức. Người phụ nữ nhanh chóng di chuyển lại gần phía cô nhưng lại bị hất ra.

“Mày là pháp sư cấp cao?”

“Bây giờ mới để ý à?”

Dương nhếch mép rút ra một con dao đâm vào ngực người phụ nữ.

“A!”

Bà ta hét lên đau đớn cô liền rút dao ra.

Phụt.

Một dòng máu màu đen bắn ra. Tuy mất nhiều máu nhưng bà ta vẫn lao về phía Dương.

Xoẹt.

Con dao lia thẳng vào cổ bà ta. Người phụ nữ từ từ ngã xuống với đôi mắt kinh hoàng, có lẽ bà ta không ngờ mình chết sớm như vậy. Dương nhìn người phụ nữ mắt vẫn còn trợn trừng trước mặt mình. Tại sao bà ta cứ phải tấn công tiếp chứ? Cô đã cho bà ta một cơ hội rồi cơ mà. Dương khẽ thở dài định bước đi chợt nhận ra cánh tay mình bị thương.

“Phải tìm chỗ rửa vết thương thôi.”

Cô khẽ lẩm bẩm rồi đi về phía một hồ nước. Cô ngồi xuống bên cạnh nhìn xuống mặt hồ chợt xuất hiện một người con trai có mái tóc bạch kim và đôi mắt sắc đỏ.

“Ai?”

Dương lên tiếng. Ngay lập tức từ trên cây một bóng người lao xuống.

“Xem ra cô khá thông minh đấy.”

Người con trai mỉm cười lại gần phía cô.

“Quá khen!”

“Tôi là Trịnh Minh Vỹ, lần đầu tiên gặp người thú vị như cô.”

“Ngươi là vampire cấp A hả? Được, ta không sợ đâu!”

Dương liền bật dậy tấn công Minh Vỹ nhưng cánh tay lại nhói lên.

“Thật ra tôi không muốn đối đầu với cô đâu tôi nghĩ cô nên lau vết thương đã.”

Cậu ấn cô ngồi xuống rồi đưa cho cô một chiếc khăn màu đen.

“Ngươi có ý gì?”

Cô nghi hoặc nhìn tên vampire trước mặt mình. Minh Vỹ nhún vai tỏ ý vô tội.

Bùm.

Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Dương. Cô không thèm liếc cậu một cái liền chạy đến nơi phát ra âm thanh. Minh Vỹ nhìn bóng dáng người con gái đi xa dần đôi mắt ánh lên nét thích thú.

*****

“Ngọc thật là, lúc nào cũng chạy linh tinh.”

Thư cười trừ khi nghĩ đến cô bạn của mình.

“Cậu là bạn của Ngọc nhỉ?”

Thái Bảo lên tiếng khiến cô hơi ngạc nhiên.

“À vâng.”

“Nếu Ngọc có vấn đề gì nhớ báo cho tôi nhé.”

“Được.”

Thư gật đầu giọng nói có chút buồn bã.

“Chắc cậu cũng muốn tìm cái hồ đó lắm nhỉ. Chẳng bù cho Ngọc, cô ấy dường như còn chẳng quan tâm đến cái hồ ấy nữa. Ngọc đúng là ngốc, ngốc đến nỗi chẳng biết rằng có người yêu mình.”

“Thái Bảo, cậu có biết tôi…”

“Cẩn thận!”

Thái Bảo lên tiếng cắt ngang lời nói của Thư. Trước mặt hai người xuất hiện vài tên vampire.

“yện gì vậy?”

Thư sợ hãi nhìn đám quỷ hút máu trước mặt mình.

“Mau trốn sau lưng tôi!”

“Nhưng…”

“Tin tôi đi!”

Thư nhìn Thái Bảo trái tim khẽ nhói đau. Ánh mắt này, giọng nói này giống hệt mười năm trước.

“Hào quang ánh sáng.”

Một luồng sáng xuất hiện tạo ra hàng nghìn mũi tên bắn chết lũ vampire.

Bùm.

Một tiếng nổi phát ra khiến cả hai giật mình.

“Ta mau đi xem.”

Thái bảo lên tiếng rồi chạy đi. Người cậu lo nhất là Ngọc nhỡ cô xảy ra gì thì sao!

****

“Làm thế nào bây giờ?”

Thảo lo lắng nhìn hơn chục tên vampire đang vây quanh mình. Nếu không có vòng bảo vệ chắc cô đã bị chúng xé tan tành rồi.

“Đừng cuống, sẽ có cách.”

Trang an ủi Thảo còn Tiến chỉ im lặng suy nghĩ giải thoát tình hình hiện giờ.

“Quả cầu nước!”

“Hào quang ánh sáng!”

“Dây gai nổi loạn”

Lam, Thiên Ân, Thái Bảo đồng loạt xuất hiện kéo theo đó là hàng loạt luồng ánh sáng tấn công bọn vampire.

“Các cậu không sao chứ?”

“Bọn tớ ổn.” – Trang mỉm cười quay sang nhìn Thiên Ân. – “Đây là…”

“Không cần quan tâm họ hàng nhà khỉ đầu chó đấy mà.”

Lam mỉm cười xua xua tay.

“…”

Mặt Thiên Ân tối lại.

“Thôi chúng ta mau tìm chỗ nghỉ qua đêm để mai còn về.”

Thư lên tiếng giải hòa.

“Nhưng còn Ngọc?”

Dương và Thái Bảo đồng thanh.

“Chúng ta sẽ tìm sau, nhỡ cậu ấy về rồi thì sao?”

—————————————-

“Hắt xì!”

Ai nhắc đến tên tôi vậy? Mà tôi đang ở đâu đây?

Tôi chầm chậm mở mắt đập vào mắt tôi là một cái hang động nhỏ. Sao tôi ở đây nhỉ? À Hạo Phong cõng tôi nên tôi ngủ quên rồi… Hắn đâu rồi?

“Cái này là…”

Tôi ngạc nhiên cầm chiếc áo khoác đồng phục lên. Của hắn à? Làm sao có thể! Làm sao hắn có thể đắp áo cho tôi vì sợ tôi bị lạnh cơ chứ!

Cạnh.

Một tiếng động vang lên khiến tôi giật mình.

“Hạo Phong, cậu…”

Nghĩ là tên chó nâu đó nên tôi định mắng cho hắn một trận.

“Chào cô gái! Dòng máu của cô thơm thật.”

Một chàng trai đứng dựa vào gốc cây mỉm cười nhìn tôi.

“Anh… anh là ai?”

Tôi sợ hãi lên tiếng.

“Ta là vampire cấp A người hầu trung thành của thái tử. Nếu cô được ta hút máu là vinh dự đó.”

“Hi hi, tôi bị bệnh máu trắng mà. Tìm ai khác đi nha, tạm biệt.”

Tôi mỉm cười như hoa… xuyến chi định bỏ chạy nhưng bị hắn sử dụng phép thuật khiến tôi không thể di chuyển nổi.

“Không đau đâu!”

Hắn lao nhanh về phía tôi. Trong lúc hoảng loạn tôi liền lấy vòng cổ ném vào mặt hắn. Ngu rồi!

“Hạo Phong!!!”

Tôi hét lên sợ hãi. Mau đến cứu tôi đi, cậu chết ở đâu rồi? Mau đến đi, tôi cần cậu.

Phập.

Một tiếng động vang lên khiến trái tim tôi đau nhói. vampire cấp A đó đã ghim răng nanh của hắn vào chân Hạo Phong.

“Hạo…”

“Mau… mau chạy đi!”

Hắn khó nhọc lên tiếng. Tôi liền chạy ra gốc cây núp.

“Ma vương kiếm.”

Chiếc vòng cổ của hắn tạo thành một thanh kiếm màu đen truyền. Hắn nhanh chóng vung kiếm đâm tên vampire đó. Tôi chỉ biết lặng người nhìn hắn. Tại sao lúc nào tôi cần hắn cũng xuất hiện vậy? Tại sao lúc nào hắn cũng bảo vệ tôi?

“Cô có sao không?”

“…”

Tôi im lặng không trả lời.

“Cô có bị đau chỗ nào không?”

“…”

“Bị thương à?”

“Người bị thương là cậu đó! Cậu có biết cậu ngốc lắm không? Bị thương thế này còn quan tâm đến tôi, hu hu.”

Tôi bật khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt một thằng con trai trừ ba tôi đó.

“Ngốc, đừng khóc nữa!”

“Tôi cứ khóc đấy làm gì được hả!”

“Đồ ngốc! Cô cứ khóc thế này biết tôi bối rối lắm không?”

Hắn tức giận quát lên khiến tôi giật mình quên cả khóc.

“Chỉ là một vết thương nghe thôi, tôi ổn.”

Hắn nhẹ giọng an ủi tôi. Nhưng tôi biết nọc độc của vampire cấp A rất mạnh. Dù hắn có mạnh thế nào chưa chắc vết thương đã lành được.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì nữa! Mau đi nhóm củi rồi lấy hai con cá ngoài kia vào.”

“Đấy, biết ngay mà, định bóc lột sức lao động của trẻ em mà.”

Tôi lè lưỡi chọc hắn. Hóa ra hắn đi bắt cá chứ không phải bỏ rơi tôi, tự nhiên tôi thấy vui vui. Do không nhìn đường nên tôi vấp phải cục đã ngã xuống đất.

“Khụ… khụ.”

“Cười cái gì mà cười!”

Tôi thẹn quá hóa giận hét lên.

“Mau đi đi!”

“Biết rồi.”

Tôi đứng dậy bước ra ngoài. Tối hôm đó chúng tôi ngủ lại trong hang động mặc cho ánh lửa vẫn cháy sáng. Tôi cảm thấy thật an toàn và ấm áp không biết có phải vì lửa hay vì hắn nữa!

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 6

“A, Ngọc kìa.”

Lam vui vẻ chạy lại phía tôi.

“Cậu có bị làm sao không? Có bị vampire tấn công không?”

“Có nhưng tớ được Hạo Phong cứu.”

Tôi vui vẻ trả lời nhưng lòng lại tức giận. Cái tên chó nâu này, vừa sáng đã không thấy bóng đâu chỉ để lại tờ giấy chỉ dẫn đường về.

Tôi nhìn sang bên cạnh thấy Thái Bảo đang nhìn tôi chằm chằm ánh mắt cậu ta có chút thất vọng. Sao vậy nhỉ? Tôi đã làm gì sai sao?

“Mau đi về thôi.”

Chỉ Dương lên tiếng.

“Ơ, Nhi Tuyết thì sao?”

Tôi lo lắng nhìn chị. Lần trước bị cô ta hành hạ suýt được gặp ông bà rồi.

“An tâm, cô ta học A2 cơ mà. Nếu cô ta dám làm gì cậu thì biết tay tớ.”

Lam tự tin vỗ ngực. Có tin được nhỏ không đây?

*****

Sáng hôm sau là hôm đầu tiên tôi thực sự đi học sau chuỗi ngày nghỉ dài. Hôm nay tôi không gặp cô gái “yêu kiều” Nhi Tuyết đó cứ nghĩ là may mắn rồi vậy mà chưa được vài giây tôi lại muốn khóc. Cả lớp bắn ánh mắt hừng hừng lửa về phía tôi, chắc tôi nhảy sông hoàng hà cũng không rửa sạch oan mất!

“Why? Why?”

Tôi hét lên trong đau khổ vì tôi… phải ngồi giữa hai thằng con trai! Vâng, bên phải tôi và bạn chó nâu lạnh lùng Trần Hạo Mông. Bên trái tôi là cháu cũng cha khác ông nội của Lý Thái Tổ bạn Lý Thái Bảo. Tôi không chịu nổi ánh mắt sát khí của cả lớp đâu!

“Thưa cô…”

Tôi liền đứng dậy lên tiếng.

“Sao vậy?”

“em muốn đổi chỗ!”

Roẹt.

Tôi vừa lên tiếng lập tức sau lưng ớn lạnh. Cô Hương toát mồ hôi nhìn hai bạn nam dễ thương sau lưng tôi.

“Em thông cảm do bàn trước bị gãy rồi nên cô nhờ người đóng hộ. Với lại lớp ta cũng hết chỗ rồi còn gì.”

Tại sao cái bàn lại gãy nhỉ? (hỏi Hạo Phong ý) Còn nữa, thím nào đóng bàn mà đóng tận ba chỗ vậy? Tôi nguyền rủa tên nào đóng bàn hắt xì liên tục!

—————————————————-

“Hắt xì… hắt xì… hắt xì!”

Thiên Ân đang ngủ trên cây tự nhiên hắt hơi liên tục khiến cậu ngã xuống đất.

“Ủa bệnh tim còn chưa khỏi đã viên xoang rồi à? Hắt xì… hắt xì!”

————————————————-

Giờ ra chơi mấy bạn nữ trong lớp liền tập trung ở bàn tôi giọng ngọt sớt.

“Ngọc à!!!!”

Ru ngủ à?

“Ngọc ơi!!!!”

Rợn tóc gáy rồi nha.

“Đổi chỗ cho mình đi mình tốt với bạn nhất đó!”

Chưa lần nào.

“Cậu đừng đổi chỗ cho cô ta!”

“Đừng nghe lời cô ấy đổi chỗ cho mình đi.”

Rồi tất cả lao vào đánh nhau khó khăn lắm tôi mới thoát ra được.

“Sao nhìn cậu giống dân tị nạn thế?”

Thảo mỉm cười nhìn tôi.

“Còn hơn cả tị nạn ý!”

“Nè mai là chủ nhật đi chợ đi.”

Lam vui vẻ lên tiếng.

“Đi chợ á? Ở đâu? Tưởng chúng ta không được ra ngoài.”

Trang ngạc nhiên nhìn nhỏ.

“Miki đã mở ra một chiều không gian khác để đưa ta đến. Chợ này cũng gần đây nên chúng ta trốn ra ngoài chắc không ai biết đâu.”

Thư nháy mắt lên tiếng.

“Mai là ngày 17 nhỉ? Sao tớ thấy ngày này quen quen.”

Đột nhiên câu nói của tôi khiến không khí lạnh lại.

“Cậu là đồ ngốc! Cậu quên rằng đó là ngày hắn ta bỏ rơi Thảo sao?”

Lam cốc vào đầu tôi một cái rồi nhỏ giọng giải thích.

“Thảo, tớ…”

Sao tôi lại quên ngày này được cơ chứ! Tôi định giải thích thì nhỏ khẽ cười nhẹ.

“Không sao đâu, tớ phải lên phòng giáo viên lấy chút đồ.”

Tôi nhìn theo bóng của Thảo khẽ thở dài. Thấy không khí hơi lại Thư quay sang hỏi tôi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Là Thảo, cô ấy từng thích một người con trai và đã cứu hắn một lần. Vậy mà hắn lại không biết còn đi hẹn hò với cô gái khác nữa.”

“Cậu ấy thật ngốc! Sao không biết giành lại anh ấy chứ!”

“Bởi vì…”

Reng.

Tiếng chuông vang lên cắt đứt câu nói của tôi. Tôi liền chạy nhanh về chỗ ngồi của mình.

*****

Chủ nhật tất cả chúng tôi trốn ra chợ chơi đương nhiên là chị Dương không đi rồi vì chị ấy luôn ghét những nơi ồn ã mà.

“Oa đẹp quá!”

Mắt tôi sáng long lanh nhìn những món đồ trang sức.

“Đôi này đẹp quá đi.”

Tôi giơ một đôi vòng màu hồng lên ngắm nghía.

“Đó là vòng tình bạn, ai đeo nó vào cùng với người sẽ là bạn của nhau mãi mãi.”

Bà chủ liền lên tiếng giải thích.

“Được, bán cháu một đôi.” – Tôi vui vẻ trả tiền rồi đưa cho Thư một cái. – “Cho cậu này.”

“Cho tớ?”

“Ừ vì tớ chưa có quà gì tặng cho cậu hết. Mong cả hai ta mãi là bạn.”

Thư xúc động nhìn tôi nhưng ngay sau đó nó lại trở nên bi thương.

——————————–

Thảo đi dọc khu chợ lòng cảm thấy đau nhói. Hôm nay là ngày cô cứu anh và cũng là ngày anh công bố sẽ hẹn hò với cô gái ấy. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹn khi nghĩ về người đó. Khóc thì có ích gì chứ, nó chỉ khiến tim cô thêm xót mà thôi.

“Cứu! Cứu với.”

Một giọng nói vang lên khiến Thảo giật mình. Một tên trộm đang chạy về phía cô. Thảo liền đá đổ thùng rác chặn hắn lại.

Rầm.

Hắn bị vấp vào thùng rồi ngã xuống đất.

“Cảm ơn em rất nhiều.”

Một chàng trai chạy lại phía cô mỉm cười.

“Ơ vâng ạ.”

Tim Thảo bỗng đập liên hồi mặt nóng ran.

“Anh là Sơn đây là số điện thoại của anh có gì cần anh giúp em cứ gọi vào. Thứ năm nếu em rảnh anh sẽ mời em đi uống nước coi như cảm ơn em. Thôi chết, anh phải về đại học rồi tạm biệt.”

Chàng trai nhìn đồng hồ rồi vẫy tay chào cô. Thảo nhìn theo bóng chàng trai trái tim vẫn còn đập liên hồi.

————————————-

Thứ năm tuần sau….

“Tớ có việc rồi Miki phiền em mở chiều không gian đến khu chợ đó.”

Thảo mặc một chiếc váy hồng mỉm cười thật tươi với chúng tôi.

“Cậu ổn chứ?”

Tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ.

“Tớ rất ổn! Tạm biệt.”

Thảo mỉm cười rồi bỏ đi.

“Dạo này Thảo cứ sao ý.”

Lam nghi hoặc lên tiếng.

“ẩn rồi, từ hôm đi dạo phố về nhỏ cứ hay xem lịch còn thường xuyên gọi điện cho ai đó nữa.”

Trang gật gù đồng tình.

“Thức ăn rất ngọt, canh ngọt trứng ngọt ngay cả nước lọc cũng ngọt. Cậu ta kiếm ra cả túi đường đổ vào đồ ăn hay sao vậy?”

Nghe Thư nói tôi khẽ rùng mình khi mấy ngày qua ngày nào cũng ăn ngọt. Chắc tiểu đường mất!

“Chẳng lẽ…”

“Có lẽ nào…”

Tất cả nhìn nhau rồi đồng loạt thốt lên một câu.

“Nhỏ yêu đơn phương!”

“Không được, ta phải mau đi thôi!”

Lam liền chạy ra ngoài thấy vậy Trang liền chạy theo.

“Đợi tớ với.”

Tôi và Thư đuổi theo sau. Liệu chuyện tình này của Thảo có thành công không đây?

————————————-

Thảo đứng đợi Sơn ở chỗ cũ thỉnh thoảng cô lại lấy gương ra soi chỉ sợ mình trang điểm không đẹp.

“Xin lỗi, để em chờ lâu.”

Nam chạy đến gãi đầu xin lỗi cô.

“Không có gì ạ.”

Thảo đỏ mặt nhìn trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Nếu không có em giúp thì anh cũng không biết phải làm gì nữa.”

“Không… không có gì ạ.”

“Em là Thanh Thảo đúng không?”

Một giọng nói mềm mại vang lên khiến cô giật mình. Một cô gái bước lại gần Sơn mỉm cười dịu dàng với cô.

“Đây là Duyên, bạn gái anh.” – mỉm cười giới thiệu rồi quay sang cô gái. – “Đây là cô bé mà anh đã kể với em đó.”

“Cảm ơn em đã giúp đỡ anh .”

“Không sao đâu ạ.”

Cô cố nặn ra một nụ cười nhưng trái tim lại tan nát.

“Ta qua bên kia uống nước đi.”

Duyên mỉm cười cầm tay . Thảo liền đi theo hai người họ lòng đau nhói.

“Tại sao ngươi không giành lại hắn? Hãy giành lại đi! Ta sẽ làm cho hắn yêu ngươi.”

Một giọng nói vang lên bên tai Thảo khiến cô khựng lại. Giành lại ư? Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

“Chỉ cần ngươi hiến linh hồn cho ta. Ta sẽ cho hắn ở bên ngươi và yêu ngươi.”

Giọng nói ấy lại vang lên khiến đầu óc cô mộng mị đi. Cô chỉ cần hiến linh hồn cho bà ta là cô sẽ được ở bên .

“Thảo! Tỉnh lại đi!”

Tiếng Lam vang lên đưa cô thoát khỏi u mê.

“Đáng ghét! Ma pháp ảo!”

Một người phụ nữ có mái tóc màu vàng và đôi mắt màu đỏ thẫm xuất hiện sau lưng Thảo.

“Nước tối… hự.”

Lam chưa kịp khai triển phép thuật đã bị trúng một đòn của bà ta. Người phụ nữ liền nhốt Lam vào một cái lồng sắt Trang theo sau cũng bị nhốt cùng.

“A… a… a”

Tiếng hét của Duyên vang lên khiến Thảo giật mình. Duyên và đều bị nhốt vào một cái lồng. Mặc dù sợ nhưng vẫn ôm chặt lấy Duyên an ủi. Lòng cô có chút đắng ngắt khi nhìn thấy cảnh này.

“Ngươi hãy chọn đi, một là bạn bè, hai là người ngươi yêu. Nếu ngươi chọn bạn bè thì ta sẽ thả bọn chúng ta còn ngươi sẽ tan biến thành bong bóng còn nếu ngươi chọn hắn thì ngươi sẽ đưa linh hồn cho ta tuy nhiên đổi lại ngươi sẽ được ở bên hắn.”

Thảo đứng giữa hai cái lồng sợ hãi lùi lại. Cô nên chọn ai đây?

“Mau chọn đi.”

Bà ta mỉm cười nhìn cô đầy chờ đợi.

“Tôi chọn…”