- Chuyên mục: Truyện Teen
- Người gửi: MyGirl
- Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 15-08-2016
Hiuhiu... Yêu cậu mất rồi!

Hiuhiu... Yêu cậu mất rồi!
Woa…gia đình này toàn trai tài gái sắc.Xung quanh tôi toàn cái đẹp,vậy mà tôi lại không đẹp một cái gì hết.Cả ngoại hình lẫn tài năng ;;^;;…
“Ờ…đang sống ở nước ngoài với ba mẹ tôi.”
“Vậy cậu ở một mình trong cái lâu đài này hả?”
“Ờ..”
Hắn ờ dài một cái.Bây giờ tôi cảm thấy thương hắn,chắc chắn hắn đã rất cô đơn.Sao họ lại bỏ cậu ta ở đây?Tôi lặng hẳn đi,không khí trong căn phòng trở nên im ắng.Tôi lại nhìn vào bức ảnh của chị ấy.
“Biết nấu món gì không?Đang đói!!”
“Tôi tưởng cậu mới ăn xong?”
“Tôi không ăn,toàn mấy món bít tết ăn ngấy đến phát chán.”
Hở?Bít tết á?Tôi muốn ăn còn không được nữa là…Cơ mà tôi chỉ biết nấu mỗi một món…..mì.Biết nấu cho công tử bột đó món gì đây…Mà đói ăn gì mà chả được..nấu tạm gói mì cho hắn ^v^…
“Vậy để tôi xuống bếp.”
Tôi định đi thì hắn cầm tay tôi kéo lại.
“Vào phòng tôi mà nấu,đang giận mấy người đó đấy!”
“Bộ anh là trẻ con hả?À quên,công tử mà.Rồi rồi thưa cậu chủ.”
Hắn cười nhẹ rồi nhìn tôi.Tôi nhìn lại hắn,lại bị ánh mắt hắn hút hồn rồi.Hắn định nói gì với tôi đây.
“Tự mang hết đồ đi nhé!”
“CÁI GÌ!!!!”
Hắn bỏ đi.Tên đáng ghét…Sao hắn cứ dùng chiêu mỹ nam kế đó thế?Không thể tập trung được.Tôi ậm ực đi lấy đồ,một mình mang hết.Nặng vãi…><…
“Cô có cần tôi giúp gì không?”
Bỗng có một tiếng con trai cất lên sau lưng tôi.Tôi giật mình quay lại,thấy một anh chàng cao,gầy,mặt nhìn cũng được,mặc một bộ bồi bàn.
“Quản gia hả?”
“Có lẽ vậy!”
Anh ấy cười,ôi,nụ cười hiền dịu làm tôi mê mệt hơn cái ánh mắt kia của Thiện Ân.Tôi lúng túng,trời,cái con nhỏ mê trai >^<”..
“K..không cần đâu.”
Tự dưng đống đồ của tôi rơi hết xuống.Cái tiếng choang vỡ bát với tiếng nồi rơi làm vang cả cái hành lang lên.Mình làm sao vậy nè…Tôi cố nhặt hết mấy miếng thủy tinh lên.Anh ấy lao vào giúp,nhặt còn nhanh hơn cả tôi.Cho mảnh vỡ vào cái túi bóng,xếp gọn gàng mấy đồ kia rồi cầm luôn cho tôi.
“Cô đi đến phòng nào thế?”
“Không không…một mình tôi bê được rồi.”
“Không sao…phòng nào?”
“Thiện Ân”
Anh ấy bước nhanh về phía trước,làm tôi phải đuổi theo.Con trai gì mà ga lăng dễ sợ,chả bù cho cái tên đáng chết kia,ghét.Anh ấy bước đi nghe rõ cả nhịp,tiếng cộc cộc từ đôi giày anh ấy phát ra,vang lên cùng với tiếng vang.
“Người mới hả?”
“Vâng!”
“Tôi tên Minh,rất vui được làm quen”
“A..a..vâng..em tên Tinh Tú…mong được anh giúp đỡ.”
Tôi cúi đầu liên tiếp,hình như bị nhiễm bài lễ nghi rồi…Bệnh nghề nghiệp.Cơ mà anh ta cũng có thèm để ý đâu,tôi lại phải chạy theo.Không gian lại yên tĩnh.Tôi nhìn thấy một cánh cửa hoa văn linh tinh cả,chắc phòng hắn đây rồi,mà hình như có tờ giấy gì ở đó – Phòng Thiên Ân.Chắc muốn cho mình biết đây mà,viết thiếu cả dấu nặng.Tôi định gõ cửa,thì bỗng cái cửa nó mở .Hắn thò đầu ra.
“Đến rồi hả?Đói muốn chết.”
Rồi hắn nhìn anh Minh,lông mày cau lại.
“Anh làm gì ở đây?”
“À..anh ấy giúp tôi bê đồ ý mà..”
Tự dưng hắn cầm phắt đố trong tay anh ấy,để hết lên tay tôi rồi đẩy tôi vào,đóng sầm cửa lại.
“Tôi phải cảm ơn anh ấy nữa chứ.”
“Không cần.”
Hắn nói rồi ngồi vào ghế xem tivi tiếp.Bộ hắn với anh ấy có thù oán gì sao?Tôi bật bếp lên,đổ nước rồi cho 3 gói mì tôm vào,tôi cũng chưa ăn mà,nản gần chết.Mùi thơm của mì tỏa ra trong từng làn khói,kimochi~~ =v=..
“Món gì vậy?”
“Mì tôm”
“Mì tôm?Cái gì vậy?”
“Chưa ăn bao giờ hả?”
“Ờ!”
Hắn lại ờ,tôi cũng chẳng nói gì.Nói làm gì cho mệt,hắn chưa ăn vì nhà hắn giàu chứ sao,cần gì ăn mấy thứ này.Lúc mì chín thì tôi mới nhận ra tôi làm vỡ hết bát đĩa rồi.Nhìn cái nắp nồi, dùng nó làm đĩa vậy.Tôi bê ra,hắn cứ ngồi nhìn…
“Ăn đi không chết đâu..khổ.”
“Ăn kiểu cc gì đây?”
“Thì…gắp nó lên cái nắp này…rồi cho vào miệng là xong”.
Khi mấy sợi đầu tiên mà hắn đưa vào miệng,hắn cứ kêu nóng.Trông buồn cười,nhưng tôi thấy hắn có ngừng ăn đâu,như chết đói.Tôi nhìn hắn mà thấy thèm.
“Sao không ăn?”
“Quản lý nói không được ăn cùng cậu chủ.”
“Lằng nhằng..”
Hắn đưa đũa cho tôi rồi cười.Liệu 3 gói có đủ?Hắn ăn như heo vậy thì tôi sẽ bị hết phần mất.Tôi cũng lao vào ăn.Trời,cho đũa vào miệng được có ba lần thì hết xừ nó luôn.Hắn ăn gì mà nhiều dữ vậy.
“Ngon không?”
“Cũng tạm.”
“Tạm mà ăn nhiều vậy?”
“…”
Hắn im lặng,cầm khăn lau miệng rồi lại xem tivi.Trông mặt hắn hớn hở chưa kìa,lắm chuyện.Dĩ nhiên,tôi vẫn phải dọn cái bãi chiến trường ấy,mệt.Tôi nhìn lên đồng hồ,cái gì vậy…22h00.
“Trời ơi..mình còn chưa học bài nữa..;;^;;”
“Chép của tôi đi,làm hết rồi đấy”.
Tôi nhìn hắn,rồi cười cảm ơn.Cầm đống bài tập của hắn ra chép.Trời,chữ xấu hoắc…nhưng mà làm đủ và rất đúng,không hổ danh là Thiện Ân.Đang chép bài,hắn ra chỗ tôi.
“Hoàng Tinh Tú?Tinh tú là cái tinh tr*** gì?”
Tôi đập cho hắn một phát,Tinh Tú với cái thứ đó khác nhau nhiều.Đừng có mà xuyên tạc lung tung.Tên đáng ghét khó ưa.Cơ mà đánh vậy mà hắn vẫn luẩn quẩn quanh đây là thế nào?
“Tên nghe giống con trai quá.”
“Tránh ra cho người ta làm bài,đánh cho trận bây giờ”.
Tôi đuổi hắn ra,khó chịu ghê,hiuhiu….hừm hừm…Chép xong cũng đủ 22h30…mất 30’ thôi hả..bình thường làm bài tập tôi mất 2h lận.Cất sách vào cặp và trong chốc lát,tôi mới nhận ra là chỉ có tôi với hắn trong phòng…Mà hắn hình như cũng biết rồi,trông mặt hắn vẫn vậy.Thôi kệ,đằng nào từ này trở đi mình cũng phải lẽo đẽo theo hắn suốt.Tôi lại gần hắn.
“Cậu..thích Thảo Nguyên ở điểm nào?”
“Sao tự dưng hỏi vậy?”
“Thì trả lời đi..”
“Xinh..vậy thôi.”
“Chỉ có vậy thôi á,bạn ấy không chỉ đẹp bên ngoài đâu mà bên trong cũng đẹp nữa ấy.Cậu phải tìm hiểu kỹ chứ !@#$%^&*()…..”
Tôi tuôn ra một tràng,kiểu đang cố làm hắn thích Nguyên hơn để mà bền chắc,chứ không phải là yêu xong rồi vứt đi.Hắn hình như không nghe tôi nói,cứ cắm mặt mà xem tivi.Bộ khinh hả?Tôi đưa ngón út ra trước mặt hắn.
“Gì vậy?”
“Hứa đi,hứa nếu làm bạn trai Nguyên mà làm Nguyên hạnh phúc thì tôi sẽ đưa cậu ấy cho cậu.”
“Xàm vừa thôi,đi ra!”
Mặt hắn nhăn nhó và đỏ hết lên.Trông giống hệt mặt của Nguyên lúc bị hắn trêu.Hửm…cũng dễ thương phết,cho đáng đời tội trêu bạn ta.Tôi vẫn cứ dí cái ngón út của tôi vào mặt hắn.Trông hắn khó chịu lắm rồi đấy..haha.Tự dưng hắn đưa ngón út của hắn lên,à há,hứa rồi nhé.
“Ấn dấu…nuốt lời thì sẽ bị nuốt thêm ngàn cây kim ^v^!!”
Hai nửa trái tim tôi một bên nhói bên thì hạnh phúc.Nguyên hạnh phúc rồi,tôi cũng lây.Nhưng tôi bị mất Nguyên rồi.Đau :((((.
“À mà muộn rồi,đưa tôi về đi.”
‘Rồi!”
Tôi thay quần áo,đeo cặp sách vô.OK.Hắn vào chỗ để xe rồi mang ra cái xe đua màu xanh trắng.Đẹp mê ly.
“Đi được không?”
Hắn lườm,à,nhìn vậy là biết rồi.Tôi đội mũ bảo hiểm rồi trèo lên xe.Hắn phóng vèo một cái,sợ quá đi.Công an bắt được thì sao.Tôi bám chặt áo hắn,không dám ôm..Ừm,nên để dành cho người khác.Nếu họ biết tôi động vào rồi thì họ giết tôi mất ;;^;;.Cơ mà hắn đi điêu luyện dễ sợ,lượn lách đánh võng chân tôi chạm cả xuống đất mà không ngã…Hồn tôi bay theo gió…Ahuhu..Lần sau không để hắn đưa mình về bằng cái thứ kinh khủng xanh trắng này nữa…
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 6: Học Sinh Mới Nhưng Quen Lâu Rồi
Hôm nay,ngày thứ hai không bình thường của tôi bắt đầu.Lưng tôi từ hôm qua đến giờ đau ê ẩm,chân đánh võng xiên xẹo như hôm qua hắn lượn lách,tai tôi nó còn ù ù nữa chứ.Ngày đầu tiên..mệt quá đi.Bao giờ mình mới thành thạo được như anh Minh đây *khóc*…Đi học cùng Nguyên,tôi kể hết cho Nguyên nghe,trừ cái lời hứa đó.Than thở với Thảo Nguyên xong mà nhẹ cả người,hààà…Bỗng đầu tôi nảy ra một ý định,nhưng chưa chắc Nguyên có thể làm theo hay trả lời.
“Hay Nguyên trả lời lời tỏ tình của Thiện Ân đi”
“L..làm sao được cơ chứ!!”
Mặt Nguyên đỏ lên rồi,vậy suy nghĩ của tôi đều đúng – A!Công chúa của tôi,em hãy mạnh mẽ lên đi,có tôi bên cạnh rồi -. Có cái xe Coupe màu đen đến gần chỗ chúng tôi.
“Yo,cục cưng của anh :3”
Hai chúng tôi giật nảy mình,cái tên đáng ghét.Nguyên lại đi bên trái tôi nữa chứ,sát hắn luôn.Hắn lại bắt nạt Nguyên nữa rồi.Nguyên lùi lùi tránh hắn thì hắn kéo lại và hôn một cái vào má Nguyên.Aaaaaaaaaaaaaa!!Tôi đỏ mặt,cũng tức lắm ấy.Hắn tăng tốc,cười cười,cười cười.Nguyên còn mặt còn đỏ hơn cả tôi nữa kìa,lăn đùng ra đấy.Công nhận hắn chủ động ghê.
“Nguyên..Nguyên nên quen đi chứ!”
“Hông hông..hông hông”
Trời,dễ thương quá.Có mấy người vừa nhìn thấy cảnh đấy thì bàn tán,tin này sẽ lan ra nhanh thôi.Nhưng từ giờ tôi lại phải kè kè bên hắn,vệ sĩ kiêm osin của hắn.Và dĩ nhiên,mấy đứa con gái sẽ ghen với tôi rồi nói xấu tôi này nọ.Tôi muốn giải thích với họ,nhưng hắn bảo không được thanh minh,chuyện này cũng như bí mật quốc gia vậy.Nếu không nhịn rồi bị mất việc xong lại khó khăn hơn,rõ khổ…Ai lại đi bảo vệ cho một kẻ thù không đội trời chung thế này.Tôi còn bị dính đến mấy vụ đánh nhau của hắn,thương tích đầy người.Bộ không biết thương người ta hả.Chắc giờ tôi bị vào sổ đen của nhà trường rồi.Huhu…
“Ê ê..đừng có đánh nhau nữa đi.”
“Thì sao?Bọn chúng gây sự trước,khó chịu”
“Thì phải cố chịu chứ,sao cứ lôi con gái vào mấy vụ như này.Không biết kiềm chế hả?”
Tôi tỏ ra khó chịu.Tú Hoàng Tử mà chết thì ai bảo vệ cho Nguyên đây.Tôi không tin tưởng hắn được,dù hắn đã hứa.Càng ngày càng thấy hắn chẳng tử tế,tốt đẹp gì cả.Mặt hắn vẫn kiêu căng,vênh vênh váo váo.
“Tôi tưởng cậu…”
“”Tưởng tưởng cái gì mà tưởng,tôi cũng có cái phụ nữ cần có,tóc tôi dài hơn của mấy bọn con trai các cậu nhiều.Đừng có thấy tôi thế này mà giống con trai toàn bộ,con gái thì vẫn là con gái.Để con gái xen vào mấy việc của con trai các cậu không thấy nhục hả?”
Nói xong tôi bỏ đi,chẳng cho hắn nói thêm cái gì.Đằng nào hắn cũng nói mấy thứ đại loại như tôi không phải là con gái.Mà hình như tôi cũng bị mất kiểm soát giống như hắn rồi…chắc chắn tôi sẽ bị mất việc,huhu.Lại phải đi kiếm việc khác nữa rồi,đánh mất cơ hội ;;^;;…Mà cũng chẳng sao,đáng đời cho hắn,không có tôi thì hắn cũng chẳng thắng được mấy trận đánh kia.Hắn giống như kiểu “Ăn cháo đá bát” hay là cái kiểu không biết được nhiệm vụ của con trai sinh ra để làm gì vậy.Cái tên đáng ghét,đáng chết,khó ưa…đấm mấy lần vào cái gối tôi cũng chẳng hết bực được đâu.Tâm trạng của tôi nó thay đổi liên xoành xoạch.Tôi còn giận cá chém thớt với ông trời.Bây giờ còn mưa..bộ ông ngứa đòn hả.Tức tối đi trong mưa,về nhà tôi bị ốm,sốt cao.Chắc tại nói xấu ông trời,cứ giận cá chém thớt vớ vẩn nên bị quả báo..Bây giờ nguôi giận thấy cũng có lỗi với hắn,nói vậy có quá không nhỉ *sụt sịt*…Tôi cũng chẳng có tư cách nói hắn…tôi có khác gì đâu cơ chứ ;;^;;…Mai đi học được thì đến xin lỗi hắn.Mà bây giờ không biết Nguyên có ổn không.Hôm sau tôi cố dậy mà lết tới trường,trên đường tôi có gặp Nguyên.
“Tú khỏe hơn chưa?”
“Ừm…cũng đỡ rồi *sụt sịt* ^v^”
“Tự dưng Tú ốm làm Nguyên giật mình.”
“Hì hì…mà hôm qua Nguyên có bị Thiện Ân trêu không?”
“Không..hôm qua Thiện Ân lạ lắm.”
“Lạ…thế nào?”
“Hôm qua không nói năng gì cả,mặt thì trầm tư,ra chơi thì không ra mà cứ ở trong phòng nhìn cái gì ấy..”
Woa…đừng bảo giận tôi ý nhé,trẻ con kinh dữ vậy…Tôi chẹp chẹp mấy cái.Tôi nhìn Nguyên,mặt Nguyên lại đỏ kìa,cứ nhắc đến hắn là lại như thế…Ủa,sao Nguyên biết nhiều thông tin về nó hôm qua vậy?Hắn lớp 11-2 mà tôi với Nguyên lớp 11-5 mà.
“Sao Nguyên biết?”
“Hôm qua Thiện Ân chuyển sang lớp mình…”
“Quắt đờ heo ÒoÓ….”
Tôi kéo Nguyên chạy ngay đến lớp. Bước vào cửa lớp,nhìn thấy hắn ngồi ở bàn của tôi,sao lại là bàn của tôi?Tôi lại chạy đến chỗ hắn định quát cho một trận.Nhưng hôm qua tôi đã quyết định sẽ xin lỗi hắn nên hôm nay tôi nhỏ nhẹ nói với hắn chút.
“Đây là bàn của tôi mà…”
“…”
Hắn không nhìn,không thèm mở miệng ra luôn.Tay chống cằm cứ như là ngầu lắm ấy.Khinh à?Tên khốn nạn.Tôi không chịu được nữa,không được cái kiểu khinh người khác như vậy.Tôi chuẩn bị xông vào nói hắn trận thì Nguyên cầm tay tôi lại.
“Tú…ngồi bên cạnh cậu ấy,đó là chỗ của Thiện Ân mà..”
“Cô giáo xếp à?”
Nguyên gật đầu,tôi cuối cùng mới hiểu ra mà bình tĩnh lại.Trời ơi,ngại chết mất.Nhìn mặt Nguyên thấy có vẻ lo lắng cho hắn lắm.Hắn bị gì sao,hay là giận tôi.Có lẽ vậy rồi,chắc có gì đó trong lời hôm qua làm hắn bị tổn thương.Phải làm sao thì tôi mới loại được cái tính hấp tấp của tôi đây.Cùng lúc đó tiếng trống vào lớp vang lên,Nguyên bỏ tay tôi ra và đi về chỗ.Bàn của Nguyên ngay trên bàn của tôi.Sao cô giáo lại sắp xếp như thế này.Tôi thì ngồi xuống,tim như muốn nhảy ra ngoài ấy.Có gì đâu mà tôi phải lo lắng cơ chứ…Chốc chốc tôi lại liếc nhìn hắn.Vẫn cái vẻ mặt đó,hắn chỉ ngồi im như vậy.Khi nào viết bài thì mới cầm bút lên viết,khi nào cô gọi thì mới đứng lên trả lời.Hắn giận tôi thật hay sao trời…Bây giờ tôi muốn xin lỗi,nhưng xin lỗi kiểu gì đây.Tôi ngại nói lắm.Viết giấy rồi đưa cho hắn chăng..nhưng tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi đọc xong.Hay là kẹp vào vở hắn..cũng được.Khi nào có cơ hội thì nhét vào.Tôi đợi suốt 3 tiết rồi mà chẳng có cơ hội nào.
Lúc ra chơi tiết 4,có đứa con trai cầm vở của Thiện Ân lên.
“Vở của Thiện Ân này,ai mua không??!!!”
Mấy đứa con gái xôn xao lên,tên đó ném qua rồi ném lại quyển vở của hắn.Hắn vẫn ngồi yên,chẳng động đậy.Hắn đang cố làm chủ bản thân sao,như lời hôm qua tôi nói.Hay là chẳng cần thiết đến cuộc sống nữa.Vở của hắn..tờ giấy xin lỗi của tôi.Phải rồi,đây là cơ hội trời trao..trời trao đó…mà tôi cũng chưa bị đuổi việc phải không…Tôi vẫn là vệ sĩ kiêm osin của hắn.It show time…Tôi chạy ra giật phắt quyển vở trên tay của đám con gái đó.
“Xin lỗi..nhưng Thiện Ân chưa cho phép.”
“Này này..định lấy để “thỏa mãn ham muốn” một mình à..trả đây!”
“Đây không phải ham muốn của tôi,đây là nhiệm vụ của tôi.”
Nói xong tôi bỏ đi.Trời,nhìn tôi ngầu dễ sợ =v=..Nguyên ngồi vỗ tay mặt hớn hở.Tôi nhanh tay kẹp tờ giấy vào trong vở hắn.Đưa cho hắn quyển vở..nhưng hắn không cầm.Hay Nguyên đưa mới cầm?Tôi nói nhỏ với Nguyên.
“Hay Nguyên đưa hộ Tú đi..”
Nguyên cầm rồi dí dí quyển vở vào hắn.Hắn vẫn không nói gì,chỉ nhìn về phía trước.Cái gì,đến Nguyên đưa mà hắn cũng không nhận á…
“T..Thiện Ân..cầm đi.”
Giọng Nguyên nhỏ nhỏ,nghe dễ thương quá….Hắn rốt cuộc cũng cầm và tự dưng hắn lại nói “Cảm ơn” với Nguyên.Nguyên đỏ mặt quay lên.Tôi cũng đỏ mặt nhưng quay ra đằng sau,bịt miệng,ôm bụng,cười khúc khích.Sức mạnh tình yêu nó to lớn thật đấy.Nghe Nguyên nói vậy thì thằng con trai nào từ chối,đến tôi còn không chịu được.Bỗng Nguyên đẩy tôi ra ngoài hành lang đứng.
“T..Tú cười gì vậy chứ?Nguyên ngại lắm ấy ->^<-”
“Tú được xem phim không cần có camera để quay nên Tú thích lắm đó mà.”
“Phim ý hả???”
“Ừm…Chuyện tình cảm hai người đẹp như trong phim vậy!!”
Tôi cười,Nguyên cũng cười theo.Thật ra tôi thích không phải vì nó là một bộ phim tình cảm đẹp giữa hai người,mà là vì tôi chính là khán giả duy nhất của bộ phim này.Những người ngoài sẽ không bao giờ hiểu được nội dung chính của câu chuyện này được đâu.Đây là câu chuyện của 3 chúng tôi.Tôi nghĩ nên làm bạn với hắn.Trông hắn cũng thú vị mà…:))))
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 7: Trò Chơi Của Cậu Chủ
Tiếng trống vào tiết thứ 5 bắt đầu,tôi ngồi vào bàn,mở quyển sách ra xem lại bài.Hửm?Giấy gì đây?Tôi mở ra,mấy cái chữ to đùng,không dấu trên tờ giấy “khONGbiET NOI Ha”.Đọc xong tôi đứng phắt dậy,quay sang hắn rồi cúi xuống.
“Xin lỗi,hôm qua tôi có hơi nặng lời với cậu,xin cậu bỏ qua cho >^<”
Cả lớp quay ra nhìn vào bàn tôi,tôi có ngẩng lên chút xem mặt hắn thế nào.Hắn ngạc nhiên một lúc rồi cười.Cậu ta chỉ vào họng rồi để tay hình dấu X.Họng hắn có vấn đề nên không nói được hả,nhân cơ hội đó hắn trêu tôi với Nguyên luôn sao..Aaa!Tên đáng ghét.Tôi túm lấy vai hắn rồi lắc lắc lắc.
“Tôi tưởng cậu giận tôi thiệt chớ!!! >^<”
Vậy là cả tiết 5 đó hắn ngồi cười – cười,cười – cười,không vui đâu _^_ .Nhưng xin lỗi được hắn rồi lòng tôi nhẹ hẳn đi.Vậy là công việc của tôi chắc đã ổn định lại rồi.Tuy vậy trong lúc ra về,tôi không dám bước lên xe nhà hắn.Hắn vẫy tôi vào tôi mới vào.Vừa vào ông tài xế đã lên tiếng.
“Họng cậu chủ đã tốt hơn chưa?”
“Ờ,cũng đỡ.Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay tôi có nói gì đâu.”
“Bị viêm họng hả?”
Hắn nghe tôi nói xong rồi quay ra nhìn,hắn lại cười.Vẫn còn cười được là thế nào tên đáng ghét khó ưa…Tôi giơ tay lên dọa hắn,hắn giật mình.
“Xin lỗi..xin lỗi…haha..”
“Còn xin lỗi cái kiểu đấy hả?”
Lần này đấm thật luôn,ầm hết cả cái xe lên.Ông tài xế lại đột ngột quẹo trái,tôi ngã lăn ra,cộc cốp một cái vào cửa.Đau…Đường nhà hắn bây giờ đi nhanh hơn trước,vèo một cái đã đến nơi.Lần thứ 2 nên tôi cũng tỏ ra là quen rồi,không có ngó nghiêng linh tinh nữa.Mở cửa ra thì vẫn là một hàng dài người hầu ra đón.Tôi cứ như là được chào đón lây vậy…Hắn búng tay một cái rồi đưa ngón cái ra phía tôi.
“Đưa nhỏ này đi thay đồ”
“Ớ…Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tôi vừa hét vừa bị kéo đi…Tôi không có thích mặc bộ đó chút nào.Rồi thể nào cũng bị bà kia bắt học lễ nghi.Biết thế nên khi bị thay xong,tôi chuồn đi trước.Chạy mãi,chạy mãi,rồi lại lạc trong cái lâu đài này.Hiuhiu….Đáng lẽ hắn nên sắm cái bản đồ cho mình,hừ.Lần này,tôi đi ra một chỗ khác,hôm trước tôi không có đi qua đoạn này.Ô kìa,trước mắt tôi là một cánh cửa còn to hơn cả cửa phòng hắn,cuối hành lang rồi.Tôi thắc mắc không biết đây là phòng gì,nhưng có nên mở không.Sự tò mò của tôi lại dần dần chiếm mất sự băn khoăn vớ vẩn của tôi.Tôi hé dần cánh cửa,kétttttttt….Woa,trời ơi.Đây hình như là thư viện nhà hắn,to gấp đôi của trường luôn.Có đến hàng vạn quyển sách ấy chứ,chúng được sắp xếp rất gọn gàng trên giá,không dính chút bụi.Phải chăng có người quét dọn nơi đây thường xuyên?Tôi lần qua từng giá,nhiều thể loại lắm : tiểu thuyết,lý học,y học,….Chúng phải dày tới hơn trăm trang ý.
“Tinh Tú tới chơi hả?”
Tôi giật mình quay lại,a anh Minh..Ảnh làm gì ở đây vậy?Tôi vội chào anh ấy
“Em chào anh!”
“Ít khi có người vào đây lắm,bộ cô không sợ hả?”
“S..sợ gì chứ…Có ai dọa em thì em đấm cho tới sưng mắt mũi luôn.”
“Đáng sợ ghê ^_^..”
Anh ấy cởi mở quá đi.Nói xong câu nào là kèm theo nụ cười theo đó.Người như anh ấy thì nhiều người theo đuổi anh ấy lắm đây.Tôi cười lại,anh ấy cũng cười lại,hai chúng tôi cười với nhau.Cứ cười,cười…khiến không gian lại trở thành yên tĩnh,thấy kỳ kỳ.Tôi phải nói gì đó.
“Sao lại có một thư viện to đùng ở đây vậy anh?”
“Chú tôi…à không…ba của Ân thích đọc sách”
Anh ấy gọi hắn là Ân,nghe thân thiết dễ sợ.Tôi cùng lắm cũng chỉ gọi là Thiện Ân.Hai người này có mối quan hệ gì đặc biệt chăng.Nhưng hắn có vẻ như rất thờ ơ với anh ấy.À không,hắn thờ ơ với tất cả mọi người trong nhà này.Bảo sao không cô đơn,cứ tự cô lập bản thân như vậy.Tôi cũng phải nhờ anh ấy đưa tôi ra chỗ Thiện Ân,hắn không thấy tôi lại ngồi nói này nọ,mệt..
“Vậy hả?À mà…Anh chỉ em đến chỗ của Thiện Ân được không?”
“Ừm..không sao,tôi cũng đang rảnh”.
“Ha,cảm ơn anh”
Anh ấy đi trước,tôi lẽo đẽo theo sau,không đi ngang bằng như ngày hôm trước.Sải bước của anh ấy rộng,khiến tôi thỉnh thoảng cũng phải chạy theo.Suốt dọc hành lang chúng tôi không nói gì,anh ấy dễ cười nhưng lại khó nói.Cứ như đang có gì đó cuốn chặt lấy anh vậy,không thể vô tư mà sống.Tự dưng tôi nhớ lại cái ngày hôm trước,hình như tôi chưa cảm ơn anh ấy.Tôi chạy đến gần
“A!Cảm ơn anh lần trước nhé,vì đã giúp em.Lúc đó định cảm ơn anh mà tự dưng hắn kéo em vào…”
“À,ừm..Không có gì,tôi rất sẵn lòng được giúp đỡ cô.”
Tôi lại cười,cười cho nó lịch sự.Lúc đến được phòng của hắn rồi,tôi quay ra cảm ơn anh ấy lần nữa rồi gõ cửa.Gõ mãi không ai nghe,cửa không khóa,thôi cứ vào vậy.Tôi từ từ vặn tay cầm kéo xuống,cánh cửa dần dần mở ra,tôi rón rén đi vào.Chẳng có ai cả,hắn đâu rồi..Phụt..a cái quái.Ai đó bắn nước vào mặt tôi,tôi quay sang phải.Tên Thiện Ân đang cầm khẩu súng nước nhắm bắn tôi kìa.Mà đây là trong phòng mà..bắn ướt hết đồ thì sao.Tôi chắc chắn sẽ phải dọn.Tôi quát ầm lên.
“Làm cái gì vậy hả…chơi súng nước thì ra ngoài mà chơi”.
“Của cậu này!”
Nói xong hắn ném một khẩu súng nước vào tôi.Lớp 11 rồi mà còn chơi mấy cái trò này sao..mà kệ.Tôi cũng hí hửng bắn thử,dí vào mặt hắn mà bắn cái boom :3.Hắn lau mặt đi và nhìn tôi với ánh mắt…ghê rợn.
“Chạy…”
Tôi cuống cuồng chạy đi.Hắn chạy bám sát tôi kìa.Đây là địa bàn của hắn mà,tôi chẳng khác gì thỏ nhảy hang cọp hết á.Lỡ chạy vào ngõ cụt thì thốn..T^T.Cái quái,bà quản lý đang ở trước mắt tôi kìa.Phải trốn ở đâu đó.Tôi liền trốn sau cái chậu cây.Thế quái nào chậu nó còn to hơn cả người tôi,thật may quá đi =v=..Bỗng tôi nghe tiếng bước chân đến gần,lại gần,lại gần.Tôi nhắm mắt lại và bắn một cái.Phụt….
“A!”
Ủa..cái giọng quen quen.Tôi mở mắt ra…a tên Thiện Ân.Sao hắn nhìn thấy tôi chứ.Chẳng lẽ có camera,tôi ngó nghiêng tứ phía.
“Tránh dưa gặp dừa thế này…>^Õ”
“Hả?Dưa dừa nào?”
“ÂNnnnnnn!!!”
Bỗng có một ông to xác chạy tới rầm rầm.Tôi trố mắt ra nhìn.Ông ý cao-to-đen-hôi…Nhìn thấy tôi liền hỏi
“Có thấy Ân đâu không?”
Tôi lắc đầu mạnh,ông ta chạy đi.Dưa dừa mà hắn nói đây sao Ô^Ô…Hắn ta cộc cái cốp vào đầu tôi,tưởng hắn đi lâu rồi chứ.
“Đau!”
“Phải chiến đấu đi chứ,ông ta là người muốn hại tôi đấy.Làm nhiệm vụ của mình đi”
“L…làm..sao đấu được với ông ta chứ?Ông ta to gấp đôi tôi ý”
“Hợp lại là được!”
Tôi nghĩ đến cái cảnh mà mấy con xe kết hợp lại với nhau trong phim siêu nhân ngày xưa tôi xem.Ừm..cũng to phết ý nhỉ.
“Vậy cậu đứng trên người tôi hay tôi đứng trên người cậu?”
“Nói liên thiên cái gì thế?Đi mau”
Hắn cốc cái nữa vào đầu tôi rồi chạy đi.Bộ tôi nói cái gì sai hả?Tôi cũng vội vàng đuổi theo hắn.Đến một ngõ,hắn dừng lại ngó sang xem.Trông cứ như một viên cảnh