XtGem Forum catalog
  • Chuyên mục: Truyện Teen
  • Người gửi: MyGirl
  • Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 14-08-2016

Người Tôi Thích... Chính Là Em

Người Tôi Thích... Chính Là Em

Người Tôi Thích... Chính Là Em

Người Tôi Thích... Chính Là Em Chương 1

Bước ra từ sân bay, một cô gái 17 tuổi với làn da trắng như tuyết, khôn mặt V-line, cặp mắt to màu đen láy, hàng mi cong vút, sống mũi cao, đôi môi anh đào hồng hào kết hợp với mái tóc nâu cafe dài ngang lưng, cô mặc chiếc váy trắng kẻ sọc đen có ghi số 17 ở giữa, lộ ra đôi chân dài trắng nõn nhưng không kém phần khiêu gợi, cô đi một đổi giày thể thao trắng đơn giản, mặc dù giản dị nhưng trông cô như thiên thần, thu hút không ít những ánh nhìn của đàn ông. Phải, đó là Hani ( Hàn Thục Nhi), sát thủ máu lạnh ẩn dấu không một ai biết tới nhưng ở đây lại là một cô gái trẻ trung năng động xinh xắn. - Ôi, nước Mỹ thân yêu, ta về với ngươi rồi đây!!
Sinh sống ở Hàn Quốc 10 năm với họ hàng cuối cùng nó cũng đến Mỹ để du học đồng thời lập nghiệp ở nơi đây. Kéo vali ra ngoài sân bay, nó bắt một chiếc taxi:
- Phiền chú cho cháu đến đường xx - Nó ngồi ngay ngắn trong chiếc taxi và nói với ông tài xế
Đeo chiếc tai nghe lên, nó vừa đi vừa ngắm khung cảnh ở bên ngoài. Những toà nhà cao ốc đồ sộ cao đến đỉnh trời, dòng người qua lại tấp nập, các quán ăn thơm nức khiến dạ dày ai cũng réo lên một tiếng khi đi ngang qua. Quả thật bây giờ nước Mỹ đã thay đổi rất nhiều so với 11 năm về trước, khi bố mẹ nó đưa nó đến đây chơi, nhưng họ không còn nữa, họ đã bị ám sát khi nó 7 tuổi, đó cũng chính là lý do nó bước chân vào thế giới bóng đêm, trở thành một sát thủ để có thể báo thù cho cha mẹ..nghĩ đến đây, gương mặt nó thoáng một nỗi buồn nhẹ.
Đến nơi, trước mặt nó là một toà nhà màu trắng không quá cao nhưng đủ tiện nghi, một nơi thích hợp cho nó để bắt đầu cuộc sống mới tại đây. Lôi cái vali lên tầng 4, nó dùng chìa khoá mở cửa căn hộ mà nó đã đanh tiền để thuê. Trong nhà cũng khá rộng, bằng nhà cô chú nó ở Hàn Quốc. Nhà có 4 phòng chính, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ và phòng tắm. Đi quan sát quanh nhà, nó thoáng chốc được một bất ngờ nho nhỏ... 4 con gián bò ra tứ phía... nó nhảy dựng lên và hét:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHay.Mobie.In

- Aaaaaaaaaaaaa.....!!! Mẹ ơi gián..!! Cứu con với..!!!
Nó chúa ghét loài gián, cũng may không ai biết thân phận thật của nó không lại được mệnh danh là một sát thủ sợ gián chắc nó không còn mặt mũi để ra ngoài. Tìm nhanh cái chổi để đuổi kẻ thù của nó nhưng lại đi khắp nhà mà không thấy chổi đâu. Nó đứng giữa nhà và nghĩ
* Ủa? Chổi đâu ta?*
Nghĩ 5 phút trời nó mới nhận ra mình mới chuyển đến đây, chổi nhà mình còn đang ở trong siêu thị (Tg: thông mình quá trời ==\' / Hani: Nói gì tui đấy? / Tg: Ahihi, nói gì đâu.)
Nhưng đi chuyến bay dài người nó cũng đã thấm mệt, mặc kệ mọi việc, nó nằm xuống giường đánh một giấc. Trông nó ngủ như một thiên thần, cái làn da trắng rạng rõ ấy cùng hàng mi dày xen kẽ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn dính một chút nước dãi trên đấy, người ngoài mà nhìn thấy chắc nhập viện vì bệnh tim chỉ vì nó quá đẹp. Trong giấc mơ, nó đang ngồi trên chiếc xe màu đen cùng bố và mẹ nó.
- * Hani bảo bối à, con có muốn đi chơi không? Papa cho con đi*
- * Papa hứa nhé!!* - Một giọng nói lảnh lót vang lên của một cô bé 6 tuổi
- * Thế Hani có cho mama đi cùng không hay cho mama ra rìa?*
- * Có chứ! Ba người nhà ta cùng đi* - cô bé cười nói
Bỗng một chiếc xe từ đâu đi ra phóng với tốc độ kinh hoàng, đâm vào đuôi xe của nhà nó và cũng đồng thời nhưng tiếng nổ súng vang lên dữ dội. Ba nó kinh ngạc, không kịp phản ứng thì một viên bạn bay ra, phá tên cửa kính xe

- * Shit! Bọn Ma Vương lại tìm đến rồi!*
- * Có chuyện gì vậy papa? Hani sợ...*
- * Đừng lo Hani, có papa và mama ở đây, Hani ngoan*
Rượt đuổi một hồi cùng cắt đuôi được bọn chúng một quãng, ông tiến vào một góc khuất rồi thả Hani xuống và nói:
- * Hani ngoan, con đứng ở đây chờ papa và mama nhé rồi papa và mama đưa Hani đi chơi nha*
Xong ông phóng xe đi, để lại Hani bé nhỏ. 15p sau Hani bỗng nghe được tiếng \'bùm\' to vang trời ở bên ngoài thì nó mới chạy ra thấy chiếc xe nhà mình đang cháy rực, bố mẹ đó ngồi trong xe toàn thân cháy đen và máu tuôn xối xả. Đối với đứa trẻ 6 tuổi thì đó là một ác mông kinh hoàng.
Giật mình tỉnh dậy, nó mới thoát khỏi con ác mộng luôn ám ảnh nó. Nó nhận ra rằng trên khuôn mặt nó đã có mấy giọt nước mắt chảy ra từ khoé mi. Nó lau đi nước mắt và tự nhủ trong lòng
* Cha mẹ, con sẽ báo thù cho hai người*
Đi ra khỏi căn hộ, nó mới đến trung tâm mua sắm AA để mua đồ cho nhà mới của nó.
Nó bình tĩnh quay ra nói: - Bộ cô làm sao vậy? Rõ ràng tôi đến đây trước, chọn bộ váy này trước cô cơ mà
Nhỏ nghe thấy lại to tiếng quát bằng cái giọng đanh đá:
- Này cô kia! Cô biết tôi là ai không hả? Khôn hồn thì bỏ cái váy xuống đi!
- Rất xin lỗi, thân tôi đây không biết cô là ai. Hay là cô là nghệ sĩ hát rong ven đường? - Nó trả lời một cách khong sợ trời cao đấy dày là gì
Cherry giận dữ nói:
- Này nhá, tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Over đấy nhé. Cô tin tôi cho cô không còn tồn tại trên trái đất nữa không hả?!!!!!!
Nghe đến tập đoàn Over nó mới nghĩ đến cái tập đoàn đứng tọp.10 thế giới. Nhưng bạn Hani của chúng ta đâu có sợ, liền thẳng thừng đáp:
- Over hả? Cái tập đoàn đứng top.10 quèn thế giới ý hả? Cô muốn tôi không tồn tại trên thế giới thì cứ việc. Eo ôi sợ ghê!! Nhìn cô như thế mà tôi thấy tiếc cho bạn trai cô ghê! Đúng là có mắt như mù - Nó liếc sang hắn
Nghe cái giọng sỉ nhục lẫn khinh bỉ của nó mà mấy cô nhân viên muốn ôm bụng cười to nhưng tại cố gắng nín cười trong lòng. Nghe thấy mình bị chê cười, hắn khẽ nhướn mày, thầm nghĩ
* Cô bé này to gan ghê*
Cherry nghe thấy tức giận tía tai nói:
- Này con nhỏ kia, mày biết đây là ai không? Trương Tuấn Anh ( Zac ) thiếu gia của tập đoàn AA đấy! Mày đang đứng trên đất của tập đoàn AA đấy! Mày chán sống rồi hả?
Nghe đến thiếu gia của tập đoàn AA, nó cười khuẩy:
- Tập đoàn AA hả? Đúng đó, tao đang chán sống đây, mày có ý kiến không?
Cherry quay sang nói với Zac:
- Anh à, con nhỏ đó khi dễ em, xử nó đi anh.
Nghe được cái giọng nịnh nọt đó mà nó cảm thấy buồn nôn không chịu được. Nhìn thấy dáng vẻ hai mặt của Cherry mà Hani tự hỏi tại sao cô ta không đi làm diễn viên. Nghe những lời nịnh nọt ghê rợn đó mà hắn không hỏi nổi da gà. Nhưng đến nỗi không chịu được cái âm thanh khiếp người cứ vang vảng bên tai mình hắn đành bất lực quay ra nói nhưng vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng:
- Cô kia! Sao cô không nhường cái váy đi! Tốn thời gian với mấy người như cô quá!
- Sao anh không bảo bạn gái anh đi chỗ khác mà mua? Bộ cái tập đoàn nhà anh nghèo nàn đến nỗi có mỗi chỗ này bán quần áo hả - Nó cao giọng đáp
Hắn nghe mà tức giận đỏ tía tai. Con nhỏ đó dám chê tập đoàn nhà hắn ư? Đúng là chán sống mà!
- Này! Cái loại như cô mà dám nói vậy á? Nhìn như con nhà quê mà dám lên tiếng à?
- Anh nghĩ anh tốt hơn tôi chắc? Mồm như cái đít vịt mà lên tiếng cãi con gái à? Anh có phải đàn ông không? Hay về mặc váy đi là vừa nhé!
- Cô... - Hắn tức giận muốn nói lại cô gái này nhưng dường như bộ não của hắn lại đóng cửa nhà đi du lịch làm hắn không thể nghĩ ra cái gì để phản bác lại lời cô gái kia
- Cô cái gì mà cô... Bộ tôi là cô của anh chắc? Nhìn tôi trẻ như này mà gọi tôi là cô à? Mắt anh có bị làm sao không đấy?!
Hết cách với cô gái nhỏ này hắn đành bất lực nói:
- Cô cứ nhớ đấy! Trương Tuấn Anh tôi sẽ làm cô phải hối hận vì ngày hôm nay!
- Sao tôi phải nhớ cái bản mặt của anh chứ? Xấu hoắc cũng thèm đòi người ta nhớ! Khiếp!
Cả 17 năm cuộc đời của hắn chưa một người nào dám nói hắn như thế, mà lại chê hắn xấu hoắc ư? Hắn đẹp khiến bao cô gái nghiêng nước nghiêng thành mà nó dám chê hắn ư? (Tg : Vẻ đẹp không được công nhận ==\'). Hắn tức giận bỏ đi, để lại Cherry đứng ngơ ngác một chỗ. Bao nhiêu công sức cô ta mới đòi được Zac đi chơi mà chỉ một con nhỏ quê mùa mà phá hỏng buổi đi chơi này ư? Cherry thầm nghĩ
* Hừ, tôi sẽ trả thù, cô dám phá tôi*
Khi cả hai đi khuất cô mới đi tính tiền bộ váy
* Mới đến mà đã gặp hai người điên*
Sau khi đi mua sắm xong, nó trở về nhà trong tình trạng \'mệt khỏi nói\' , đã thế còn phải đấu võ mồm với hai kẻ điên kia lại làm nó càng mệt hơn. Nằm dài trên ghế sofa nó nhắm mắt lại ngủ một lúc. Lại giấc mơ ấy, lại cái ác mong kinh hoàng ấy. Chiếc xe nhà nó cháy rực, bố mẹ nó nằm trong chiếc xe đó nhưng điều cuối cùng nó nghe được từ kẻ thù của cha mẹ nó đó là: - * Đại ca, em xử lí xong rồi nhưng không thấy con bé con đâu, chắc là bị nổ banh xác rồi, haha!!*
- * Thế là được rồi, quay về đi, con nhỏ đó sớm muộn gì cũng chết thôi*
Nó có thể nhìn thấy người đàn ông với hình xăm con trâu trên tay trái nói ra những lời đó. Đến tận bây giờ hình ảnh người đàn ông đó vẫn khắc sâu trong tâm trí nó. Tỉnh dậy, nó đi ra khỏi ghế sofa và bắt đầu làm bữa tối. Động tác rửa rau, cắt cà chua của nó như một người đầu bếp chuyên nghiệp. Cũng bởi vì ở nhà cô chú nó luôn đi vắng nên nó lúc nào cũng phải vào bếp từ lúc nó 10 tuổi nên đã thành quen. Xào xào nấu nấu xong cuối cùng nó cũng có một bữa tối hoàn hảo.
- Đúng như chị gái kia nói, rau này xào ngon thật!
Kết thúc bữa tối, nó bắt đầu dọn dẹp căn hộ của mình. Và việc đầu tiên bạn Hani \'xưn đệp\' của chúng ta làm đó là loại bỏ kẻ thù. Nhưng ai ngờ lũ gián ấy khôn hơn cả người, nhìn thấy ý định đánh đuổi của Hani mà chạy loạn lên làm Hani mất \'rất\' nhiều thời gian để đuổi hết gián đi và bắt tay vào làm việc khác. Sau 3h đồng hồ cuối cùng tổ ấm mới của nó cũng sạch sẽ và ngăn nắp. Nhìn đồng hồ đã 8h đúng, nó đi tắm rồi thay quần áo để đi ra ngoài hít thở không khí, việc mà ngày nào nó cũng làm. Nó diện một cái áo phông màu trắng cùng với chiếc quần yếm bò. Xỏ đôi giày thể thao trắng vào nhìn trông nó rất là năng động (tg: tăng động thì có ==\' / Hani: này! chán sống hả? / tg: A! đại ca tha lỗi). Đi dạo quanh công viên gần nhà nó vừa hít thở vừa cảm nhận. Buổi tối ở Mỹ thật đẹp. Ánh đèn treo trên các tuyến phố làm sáng rực lên cả một thành phố, dòng người nhộn nhịp qua đường làm nó thấy đúng khi đã chọn Mỹ là ngôi nhà thứ 2. Nhưng nó đâu biết rằng khi nó đứng và nở nụ cười mê hồn, bao nhiêu ánh mắt của đàn ông chú ý tới nó. Phải công nhận nó xinh như tiên giáng trần. Mấy chị gái thấy người yêu mình cứ chú ý đến người con gái kia mà lòng không khỏi ghen tức. Từ xa xa, một bóng đen nhìn về phía cô, cầm điện thoại và nói
- Thưa cậu chủ, cô ta đang ở công viên.
Zac lạnh lùng đáp lại:
- Tốt, điều tra cho tôi về cô gái đó.
Tắt điện thoại hắn nói:
- Cô gái à, xem tôi trừng phạt cô thế nào vì làm tôi mất mặt đi. (tg: Tự kỉ nặng ==\')
Sáng chủ nhật, nó vừa mở mắt nhìn đồng hồ mới thấy đã 10h!! Hôm nay nó phải nộp đơn nhập học cho trường Royal nữa, thực ra nó được nhận vào vì nhận được học bổng. Chạy nhanh ra khỏi giường, nó mới nhanh chóng làm vscn, mặc nhanh một bộ quần áo đơn giản: áo phông đen, quần jeans xanh, giày Nike đen. Mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mê hồn của nó. Chưa kịp ăn sáng nó chạy ra khỏi nhà bằng tốc độ ánh sáng để đến trường nộp đơn. Đến cửa trường nó kinh ngạc trước ngôi trường
- Thôi khi nào đi học ngắm sau, lo việc trước mắt đã ==\'
Chạy nhanh đên phòng hiệu trưởng, nó lễ phép gõ cửa đi vào. Hiệu trưởng là một người đàn ông tầm 40 tuổi, nhìn thấy nó nói
- Em là Hàn Thục Nhi đúng không? Ngồi đi.
Nó ngượng ngùng ngồi xuống, hơi xấu hổ vì hôm nay nó đã đi muộn
- Được rồi, thủ tục nhập học của em đã hoàn thành. Sáng thứ 2 bắt đầu vào học, lớp của em là 11a1.
Nó cảm ơn thầy và đi về. Nhưng vừa mở cửa nó nghe thấy thầy hiệu trưởng nói
- À mà em Nhi này, lần sau đừng đến muộn nhé, đến muộn là không tốt đâu.
- Dạ em sẽ chú ý, cảm ơn thầy.
Chạy ra đến cổng trường, nó không khỏi đỏ mặt khi bị hiệu trưởng nhắc nhở, vừa đi vừa cúi như đứa trẻ mắc lỗi..à không..chắc chắn là đứa trẻ vừa mắc lỗi. Trong góc tối gần đó lại là cái bóng đen mà đã theo dõi nó ở công viên
- Thưa cậu chủ, đã sắp xếp xong, cô ta sẽ là học sinh mới của lớp cậu chủ vào sáng thứ hai
- Tốt - Zac lạnh lùng đáp
* Đợi xem tôi thu phục em như nào Hàn Thục Nhi à* - Hắn cười khuẩy nói trong lòng (tg: bệnh tự kỉ tái phát ==\')



Chương 2

Vác cái thân xác của mình đến công viên sau khi đi nộp đơn nhập học, nó tìm ngay một cái ghế đá ở ven hồ ngồi xuống - Ây za, ở đây thật là bình yên nha!
Đeo tai nghe lên, nó bật bài Let it be lên vừa nghe vừa hát. Giọng nó vừa nhẹ nhàng, mềm mại, nghe rất hay làm cho rất nhiều người qua đường đứng lại để nghe một lúc. Lời hát cất lên, tâm hồn nó cũng dịu nhẹ hẳn đi. Nó ngước nhìn lên trời và hỏi
- Ba mẹ à, hai người ở trên đấy có hạnh phúc không? Ba mẹ xem Hani bé bỏng đã lớn từng nào rồi nè. Hani nhất định sẽ trả được thù cho ba mẹ để hai người có thể bình an yên nghỉ, Hani hứa đó!
Vừa nhắm mắt lại vừa nói thì bỗng dưng nó cảm thấy cứ là lạ như sắp có gì lao về phía nó . Nó quay lại thì ngạc nhiên khi thấy một cái phi tiêu bay thẳng về phía nó. Cũng may lực phóng của người kia không quá lớn nên nên phi tiêu bay cũng không quá nhanh những cũng không hề chậm. Nó giơ tay ra, tóm lấy cái phi tiêu trước khi cái phi tiêu đó làm hỏng khuôn mặt của nó. Xem xét cái phi tiêu một hồi nó mới thấy chữ \' Ma vương \' nhỏ nhỏ khắp ngay gần rìa của cái phi tiêu.
- Ám sát ba mẹ ta chưa đủ còn muốn ám sát ta ư? - Nó cười khuẩy nói
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHay.Mobie.In

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của nó vang lên. Một dãy số lạ, nó nhấc máy nghe
- Này Choi Jihyun, mày thấy món quà của tao như thế nào? Đẹp chứ?
- Ôi chao, đây có phải là bang chủ Ma Vương không ta? Dùng thủ đoạn bỉ ổi để ám sát một cô bé 17 tuổi này à? Chậc chậc, bây giờ ngươi xuống cấp quá đấy.
- Hahaha, đúng là bỉ ổi thật nhưng mà thủ đoạn đó cũng giết được cha mẹ ngươi đấy! Nhìn bọn họ chết trong cái xe đấy mà ta thấy rất là vui mắt! - Người đàn ông trong điện thoại đáp.
- Một ngày nào đó mày sẽ có kết cục đó thôi, nợ máu thì trả máu. - Nó lạnh lùng đáp lại
- Tao đang đợi mày diễn trò vui cho tao xem đây, sát thủ Choi Jihyun à.
- Tao chẳng có thời gian để diễn trò với mày đâu!
- Sao mày không đến đường xx để tao có thể nhìn mặt mày nhỉ? Cũng đã 11 năm rồi, không biết cái con bé mít ướt ăn bám ba mẹ bây giờ ra sao? Con em mày nó cũng đang đợi mày đấy!
Nghe đến đấy nó ngẫm ngay ra được tên đó đang nói đến ai. Đó là Choi Jonghyun, cậu em họ mà nó thân thiết nhất.
* Choi Jonghyun: Em họ bên nội của Hani. 15 tuổi, sống tại Hàn Quốc, chơi với Hani từ bé

- Chị Jihyun ơi! Em sang bên này thăm chị mà bị cái lão đầu trọc này bắt cóc em...cứu em....huhu.
- Ở yên đó, chị đến ngay!
Nó chạy thục mạng đến đường xx. Lại cái bóng đen theo dõi nó, cái bóng đen ấy nói vào điện thoại
- Cậu chủ, có vẻ cô ta đang đến đường xx
- Đi theo. Không để mất dấu vết. - Zac nói ngắn gọn vào điện thoại
Trước mặt nó là một ngôi nhà bỏ hoang không một bóng người. Đạp cửa xông vào, nó có thể nhìn thấy khoảng 50 tên cầm đao và Vũ khí đang trêu chọc em nó, doạ dẫm sẽ giết cả nhà nó
- Chị Jihyun! Cứu em! Mấy tên này khi dễ em!
Nó cười nhạt, nói một cách thản nhiên
- Bắt nạt một đứa trẻ 15 tuổi. Quả thật là mất mặt mà
- Các anh em! Xông lên giết chết nó cho tao!
Cùng một lúc 50 tên lao đến, nó nhanh như cắt lấy con dao nhỏ trong túi xách ra rồi phi đến. Chưa đầy 5s cả 49 tên tên gục xuống, chết không nhắm mắt với một vết dao cắt ngay tại động mạch cổ. Nó tiến lại gần 1 tên đang sợ hãi gần đó, hắn ta không thể ngờ 50 người giỏi nhất trong bang phái lại có thể bị một con nhãi 17 tuổi dễ đang lấy mạng. Hắn ta co rúm vào sợ sệt nói
- Đại ca tha cho em! Là em không biết điều.
- Về bảo bang chủ ngươi là nếu lần sau muốn lấy mạng ta thì cho nhiều người tới, quân số ít ỏi mà đòi đấu với ta ư? Mạng này ta tha cho ngươi, coi như ta nhân từ. Cút cho khuất mắt ta!
Tên đó không cần suy nghĩ cũng biết chạy thục mạng đi không quay đầu lại. Nhìn thấy tên đó đã đi khuất, nó mới tiến đến cởi trói cho em nó
- Này thằng bé Jonghyun kia, đến thì báo với chị một tiếng. Cô chú không biết em đi à?
- Không, em trốn nhà đi đấy, nhớ chị Jihyun quá mà. Mà chị này, chị dạy em võ đi! Nhìn chị đánh như siêu nhân ấy, một phát chết hết cả đàn (p/s: Jonghyun nghiện xem siêu nhân)
- Không đâu. Học võ không đơn giản như em nghĩ đâu.
- Đi mà, em xin chị đấy. Em mà học võ có ngày trở thành superman không bằng ý, hihi.
- Được rồi, về nhà thôi.
- Let\'s go.
Đi ra khỏi căn nhà bỏ hoang ấy, nó quay ra nói với cái bóng đen đứng gần đó
- Này anh, đừng có theo dõi tôi nữa. Muốn theo dõi thì trốn cho kĩ vào, để lộ ra hơi thở hơi mạnh đấy.
Thấy chị mình nói chuyện, Jonghyun quay ra thì chả thấy ai
- Này bà chị, chị bị tự kỉ rồi hả?
- Không có gì, về thôi, chắc em đã đói bụng rồi.
Nghe thấy Hani nói chuyện với mình, cái bóng đen đó mới ngạc nhiên khi bị phát hiện một cách quá dễ dàng. Đang trong đong suy nghĩ rằng tại sao nó có thể phát hiện ra thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt đong suy nghĩ của cái bóng đen đó
- Thưa cậu chủ, tôi phát hiện ra cô ta có dáng vẻ rất giống một sát

123...17Sau