- Chuyên mục: Truyện Teen
- Người gửi: MyGirl
- Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 15-08-2016
Ứng cử viên ông xã đầu tiên

Ứng cử viên ông xã đầu tiên
“Hai chúng ta thật là có duyên.” Hai tay Tề Tán Nhân nhét ở trong túi quần jean, lưng dựa vào cổng vòm, tư thế kia vô cùng gợi cảm khiến người khác miệng đắng lưỡi khô, nhưng vào lúc này hai mắt Lý Tịnh Á không hề chớp.
“Phải . . . . . Đúng vậy, anh ở đây đã bao lâu rồi?” Anh không nghe chứ?
“Tôi vừa mới tới.” Anh là tên lường gạt, từ khi cô rời khỏi tiệm cà phê, anh giống như một tên trộm điên cuồng đi theo. . . . . . Thật ra thì chính xác mà nói, ngay từ lúc phát hiện bóng dáng của cô trong tiệm cà phê, anh đã chú ý cô, nhìn cô cố gắng chiến đấu để không ngủ gật, dáng vẻ muốn ngủ lại không dám ngủ, nhiều lần khiến anh thiếu chút nữa thất thanh bật cười, cô gái này thật là đáng thương, tại sao đối tượng cô hẹn hò còn không thú vị bằng thái độ của anh mỗi lần đối diện với ký giả.
Lý Tịnh Á thở phào nhẹ nhõm, vậy chắc là anh không nghe được nội dung cuộc gọi của cô.
“Cô tới khách sạn làm gì?” d.ien d.an (l/e-q/uy-d/on)
“Tôi. . . . . . Hẹn bạn đến nói chuyện, bạn của tôi còn đang chờ tôi… tôi đi trước.” Nếu như không cẩn thận để cho anh nhìn thấy đối tượng xem mắt của cô, anh sẽ có phản ứng gì? Cô phải nhanh chóng trở lại tiệm cà phê kết thúc buổi xem mắt hôm nay.
“Tôi thấy tinh thần cô không tốt lắm, về nghỉ ngơi sớm một chút.” Tề Tán Nhân lạnh lẽo ở sau lưng cô bổ sung một câu.
Lý Tịnh Á nổi da gà, đây là ý gì? Chẳng lẽ anh đã ở tiệm cà phê và nhìn thấy cô sao? Như vậy, không phải anh cũng nhìn thấy đầu bóng tiên sinh?
Trời ạ! Hôm nay đối với cô mà nói là một ngày ngập đầy tai nạn!
Thấy Lý Tịnh Á giống như cố gắng biến mất khỏi tầm mắt của anh, Tề Tán Nhân không nhịn được bật cười, nhưng ngay sau đó, anh nhìn thấy người đại diện vội vội vàng vàng đi tìm, tiếng cười dừng lại, mở miệng, tại sao nhanh như vậy đã bị bắt?
“Vir¬gil, cậu ở đây giở trò quỷ gì? Nói muốn đến phòng vệ sinh, sao lại chạy tới nơi này, chẳng lẽ cậu quên mình đang tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí sao?” Đinh Nhược Duy thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.
“Tôi vừa nhận được điện thoại.” Tề Tán Nhân không chút lo lắng đeo kính sắt tròng cộng thêm kính râm.
“Hôm nay lúc phỏng vấn cậu luôn không tập trung.” Giọng Đinh Nhược Duy mang theo sự dò xét, thân là người đại diện, nếu như tính cảnh giác và độ mẫn cảm không đủ cao, làm sao có thể nắm được cuộc sống riêng của nghệ sĩ trước đám chó săn?
“Anh không cảm thấy mùa xuân rất thích hợp để ngủ sao?” Anh ghét nhất là phỏng vấn, có một ít ký giả chủ yếu là muốn đào bẫy để anh nhảy vào, không trách ký giả được, đề tài bình thường không xào nóng doanh thu sẽ không tăng, nhưng mà trọng tâm đề tài luôn bị cố ý bóp méo.
“Trừ phi cậu muốn ở nhà làm Đại Thiếu Gia, nếu không đừng mong tôi để mặc cho cậu tùy hứng.”
“Nếu như mà tôi ở nhà làm sâu gạo, cha tôi sẽ là người đầu tiên làm thịt tôi.” Mặc dù trước mắt công ty đại diện ngoại trừ Khương lão đại, cũng chính là ông chủ, vẫn chưa có người nào biết anh là con trai của tổng giám đốc ‘Tập đoàn Tề Hoàng’, nhưng khi nhìn bộ dáng của anh, không khó đoán được anh xuất thân từ Hào Môn (nhà giàu sang quyền thế), nghe nói mọi người luôn lén lút nghị luận, nếu không phải anh kiên trì để Khương lão đại dùng quyền lực ngăn lại, mà Khương lão đại quen anh ở nước ngoài, khiến mọi người lầm tưởng anh là Hoa kiều, nếu không thân phận của anh đã sớm bị đưa ra ánh sáng.
“Vậy thì giữ vững tinh thần để ứng phó thật tốt với cuộc phỏng vấn.”
“Được, anh Duy tốt của tôi.” Tề Tán Nhân hào phóng đi đến khoát qua bả vai Đinh Nhược Duy. Đinh Nhược Duy không được tự nhiên đẩy anh ra, hình tượng người đại diện rất quan trọng.
Nhưng Tề Tán Nhân kiên quyết kéo người đại diện có nề nếp này trở lại, cuộc sống không cần nghiêm túc như vậy. . . . . . Dọc theo đường đi nhìn hai người bọn họ một đẩy một kéo, khó tránh khỏi dẫn đến những ánh mắt khác thường, chỉ là đùa giỡn đến mức khiến Tề Tán Nhân mở cờ trong bụng.
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 5:
Không sai, cô muốn trước khi qua tết âm lịch bán mình ra ngoài, nhưng mẹ già có cần gấp gáp như vậy không?
Lấy thư của mẹ già ra khỏi một túi hình thật dầy, Lý Tịnh Á thật đúng là dở khóc dở cười, không tới một tuần lễ, mà mẹ già đã có thể tìm được nhiều đối tượng xem mắt như vậy, thật không tin nổi!
Rõ ràng cô đã nói với mẹ già, mặc dù trước tiên cô muốn xem qua hình chụp, nhưng mà mẹ già cũng phải loại bỏ bớt đối tượng chứ, không cần người nào cũng ném cho cô, giống như bây giờ cô là thùng rác gia đình chuyên phân loại đồ bỏ đi mà không thể nói ‘NO’, tốt xấu gì cô cũng phải kiểm tra sao!
Dạo bước đi xuyên qua giữa vườn hoa, cô lấy vài tấm hình ra, tấm thứ nhất đã đánh bại cô, người đàn ông này mới nhìn đã thấy giống như một con mọt sách, kiểu dáng của cặp mắt kiếng đen giống như nói số độ rất lớn, lật sang tấm hình phía sau, ở phía trên mẹ già còn ghi tư liệu về người này —— năm nay ba mươi mốt tuổi, hơn cô bốn tuổi, điểm này ngược lại phù hợp với điều kiện của cô, nhưng mà, tại sao lại là một nghiệp vụ (*) đây?
(*) Nghĩa là kĩ năng, biện pháp thực hiện công việc chuyên môn của một nghề nghiệp.
“Đây là cái gì?” Tề Tán Nhân tò mò từ phía sau nói vào bên tai Lý Tịnh Á.
Cô hoảng sợ nhảy lên, đầu đụng vào cằm của anh, trong nháy mắt hình chụp trên tay rơi đầy đất.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cô vội vã ngồi xổm xuống nhặt hình chụp trên mặt đất, nhưng khi nhìn thấy anh bị đau mà không ngừng xoa cằm, cô lại cảm thấy mình không thể không quan tâm anh.
“Không sao, tôi nhặt giúp cô.”
“Không cần, tôi tự làm là được rồi ——” Hu —— quá chậm, anh đã nhanh hơn một bước nhặt hình chụp trên đất lên, mà cô chỉ có thể giống như người máy đưa tay nhận lấy, đầu óc quay tròn thật nhanh, cô phải giải thích những hình chụp này như thế nào đây?
“Cô làm người tuyển chọn nhân viên sao?”
Mặc dù cô rất muốn theo lời nói của anh giải vây cho mình, thế nhưng những người này làm gì có tư cách tham gia tuyển chọn nhân viên? ” Chậc, tôi có một người bạn. . . . . . Xem mắt. . . . . . Nên muốn tôi chọn giúp cô ấy. . . . . . Nhìn thử xem người nào thì thích hợp.” Một câu bình thường cũng nói không rõ ràng, đây không phải là nói cô đang chột dạ sao?
“Tôi còn tưởng rằng xem mắt là chuyện chỉ xảy ra vào hai, ba mươi năm trước.”
“Thật ra thì thời đại ngày nay cũng rất phổ biến chuyện xem mắt, đến tuổi kết hôn, cuộc sống lại chỉ diễn ra trong một phạm vi nhỏ, không có cơ hội quen biết bạn bè, không thể làm gì khác hơn là dựa vào người thân giới thiệu đi xem mắt.”
Tề Tán Nhân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong bụng lại rầu rĩ không quá thoải mái, anh làm sao vậy? Ngày đó cô ở trong tiệm cà phê của khách sạn ‘hẹn’ với đối tượng, hẳn là đối tượng xem mắt.
Hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu, ra khỏi thang máy, nói ngủ ngon, một trái một phải chia ra đi về phía nhà trọ của mình, khi Lý Tịnh Á lấy chìa khóa ra mở cửa, Tề Tán Nhân đột nhiên quay đầu lại.”Tôi muốn uống cà phê.”
Cô quay đầu lại nhìn anh, nhất thời không phản ứng kịp. “Hả?”
“Cô không nhớ còn thiếu tôi một ly cà phê sao?” d~đ /l’ê q’uý đ’ôn/
“A, cái đó, không có, đương nhiên tôi vẫn nhớ, bây giờ sao?”
“Đột nhiên tôi rất muốn uống cà phê, không phải cô nên đáp ứng sao?” Anh hoàn toàn không đợi cô đáp lại, tự nhiên lấy đi chìa khóa trên tay cô rồi mở cửa, lại còn đàng hoàng đi vào.
Mà cô dĩ nhiên chỉ có thể giống như đứa bé ngốc đi theo phía sau.
“Các cậu khỏe, tôi lại tới.” Tề Tán Nhân chào hỏi những con búp bê được đặt trước cửa sổ sát đất, đột nhiên, anh nhớ mình đã quên dặn dò cô một chuyện, quay đầu nói với Lý Tịnh Á vẫn còn ngu ngốc đứng đó vì bị hoảng sợ: “Cà phê của tôi không thêm đường không thêm sữa tươi.”
Cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, cô tiện tay ném ví da và túi hình lên trên bàn cơm, bước nhanh vào phòng bếp.
Dùng trước xà phòng rửa sạch hai tay, đây là việc cơ bản để giữ vệ sinh trước khi cô tiếp xúc với thức ăn, tiếp theo mở ngăn tủ đối diện bồn rửa lấy cà phê ra, vật dụng pha cà phê được đặt ở tủ trước mặt, như vậy tương đối thuận tiện.
Cô vui vẻ lấy máy xay tay ra, từ từ xay, như vậy mới có thể chân chính hưởng thụ niềm vui khi pha cà phê.
Pha cà phê xong, xoay người từ quầy thủy tinh trên bồn rửa lấy ly cà phê ra, khi cô quay người lại liếc mắt đã thấy Tề Tán Nhân không biết đứng ở cửa vào phòng bếp từ lúc nào, hoảng sợ, ly cà phê thiếu chút nữa trượt khỏi tay.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý hù dọa cô, mùi hương cà phê quá thơm.” Khi bước chân của anh bất tri bất giác đi vào nơi này, thì đã không thoát được, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bóng dáng bận rộn của người phụ nữ ở trong phòng bếp giống như một bức tranh, nhìn rất bình thường, nhưng lại ấm áp động lòng người.
Con trai nhà họ Tề từ nhỏ đã phải bận rộn vây quanh các buổi học thêm, mười hai tuổi đã bị đưa ra nước ngoài giáo dục, theo lời nói của cha, càng là hào môn càng phải tiếp nhận sự giáo dục nghiêm khắc, nếu không sẽ giống với câu danh ngôn —— ‘Giàu không quá ba đời’, vì vậy anh đối với tác dụng tượng trưng của phòng bếp không có cảm giác gì, bóng lưng mẹ già bận rộn trong phòng bếp, là thuộc về những người viết văn.
“Đây là cà phê Blue Mountain cao cấp nhất, pha cà phê là một trong những thú vui cuộc sống của tôi, có thể pha một loại cà phê tốt càng được hưởng thụ hơn.” Cô rót một ly cà phê cho anh.
Ngửi mùi thơm, uống một hớp, dáng vẻ của anh giống như đã bị mê hoặc.”Mùi vị này thử một lần là nghiện.”
“Anh ăn tối rồi sao?” Vấn đề vừa được nói ra, chính cô cũng giật mình, tại sao lại nhiều chuyện như vậy? Nhưng mà, vào lúc này là thời gian ăn bữa tối của cô, hỏi khách một chút trước khi chuẩn bị bữa tối, đây cũng là lễ phép.
“Chưa, tôi không kén chọn, cái gì cũng được.”
“Vậy tôi sẽ nấu cà chua và hải sản.” Lý Tịnh Á lần nữa lấy tạp dề từ trong tủ ra rồi mặc vào, đang chuẩn bị đi tới tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, lại phát hiện Tề Tán Nhân lười biếng dựa vào cửa vào phòng bếp, cặp mắt cuồng vọng kia thâm trầm nhìn cô, bất giác tim cô đập rộn lên. “Anh đến phòng khách chờ tôi, không tới nửa giờ là có thể ăn tối.”
“Tôi ở đây nói chuyện phiếm với cô.”
“Không, không cần, lúc tôi nấu ăn nhất định phải chuyên tâm, bằng không sẽ không làm tốt, giống như là mang đường trắng làm thành muối ăn, hay lại bỏ muối ăn thêm một lần nữa.” Dung lượng trò đùa trong não cô quá nhỏ, trong đầu chỉ có thể chứa được một chuyện.
“Vì bảo vệ bữa ăn tối của mình, tôi sẽ đợi ở phòng khách.” Anh không cam lòng rời khỏi phòng bếp.
Vào lúc này đã không còn cảm thấy bị áp bức, nhưng đột nhiên giống như mất đi một thứ gì đó.
Lắc đầu, cô phải chuyên tâm chuẩn bị bữa tối.
Quả nhiên không tới nửa giờ, hai tô thức ăn nóng hổi được đặt trên mặt bàn, hai người ngồi đối diện nhau, Tề Tán Nhân hít một hơi thật sâu, không kịp chờ đợi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Nhìn Tề Tán Nhân chằm chằm, nhìn anh dùng chiếc đũa gắp miếng thứ nhất đưa lên miệng, Lý Tịnh Á không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay bởi vì khẩn trương mà vặn lại một chỗ, thật muốn hỏi anh mùi vị thế nào, thế nhưng bộ dạng giống như đang lo lắng, chờ một lát sẽ tốt hơn, khi anh gắp miếng thứ hai lên, vấn đề lượn quanh ở đầu lưỡi không nhịn được bật thốt lên.”Tôi nấu ăn có hợp khẩu vị của anh không?”
Anh giơ ngón tay cái lên với cô, tiếp tục vùi đầu ăn tô mì cà chua với hải sản nóng hổi.
Thấy thế cô liền yên tâm, cũng hưởng thụ bữa tối của mình, cô không giống anh, ăn từ từ từng miếng từng miếng, nhai kỹ nuốt chậm, cho đến khi để đũa và thìa xuống, cầm khăn giấy được đặt một bên lên lau miệng, mới nhận thấy anh đã sớm ăn xong, cặp mắt đen kia khiến người ta bối rối lại đang chăm chú nhìn cô.
“Anh. . . . . . Anh ăn no chưa?” Cô không hề thích nũng nịu, cũng không có lạnh nhạt, càng không có dáng người cao gầy, miễn cưỡng thì được coi là mỹ nữ trung đẳng, chắc cũng không phải anh có hứng thú với cô, nhưng mà, tại sao anh lại nhìn cô? Chẳng lẽ anh không biết bộ dạng này rất dễ khiến người khác có ý nghĩ kỳ quái sao?
“Đã mấy ngày tôi không có được ăn no như vậy rồi.” Sau khi ở nhờ nhà trọ của Hà Minh, ba bữa cơm của anh gần như chỉ có trái cây và rau xà lách để no bụng, thức ăn của quán ăn xung quanh đây đều quá nhiều dầu mở, dạ dày anh khó có thể chịu được, mà anh cũng chỉ biết làm mấy món salad đơn giản, dinh dưỡng thì đủ, nhưng luôn thiếu thiếu cảm giác thỏa mãn.
“Anh thích là tốt rồi, sở trường duy nhất của tôi chính là vào phòng bếp.”
“Cô rất thích xuống bếp?” Những người phụ nữ anh biết đều là những cô gái được chiều chuộng, rất biết hưởng thụ thức ăn ngon, nhưng lại không biết làm sao để chế biến được một món ăn giống như vậy.
“Nghĩ đến việc người khác thích thức ăn do mình làm, xuống bếp sẽ biến thành một chuyện rất vui vẻ.”
“Cô rất dễ dàng thỏa mãn.”
“Cũng đúng, bình thường là một người không có dã tâm.”
Cô rất bình thường sao? Không, bởi vì cô tình nguyện bình thường, ngược lại khiến cô trở nên không tầm thường, mà anh lại thích người không tầm thường.
Lại nữa, lại dùng ánh mắt khiến người khác suy nghĩ lung tung để nhìn người ta, cô hốt hoảng đứng lên. “Anh có muốn uống thêm một ly cà phê nữa không?” Không đợi anh gật đầu, cô đã cầm ly cà phê phía bên tay trái anh lên chạy trốn vào phòng bếp.
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 6:
Xếp hình chụp thành hàng ở trên bàn trà, nhìn từ bên trái sang bên phải, từ hàng thứ nhất đến hàng cuối cùng, lại nhìn từ bên phải sang bên trái, từ hàng cuối cùng về hàng thứ nhất, Lý Tịnh Á không khỏi thở dài, trong đầu lại nhớ lại sáng nay cô đặc biệt mang những hình này tới phòng làm việc, nhờ nhóm bạn thân chí cốt cho ý kiến về tình hình thực tế ——
“Tớ xác định mắt thẩm mỹ của mẹ cậu thật sự có vấn đề.” Sau khi Âu Dương Hỉ Nhi nhìn xong cả xấp hình thì kết luận.
“Tớ thấy không có vấn đề gì, vì cơ bản đều rất tệ!” Tần Tinh Tinh tuyệt không lưu tình.
Không sai, thế nhưng là con gái dù sao cũng phải nói giúp mẹ già một câu. “Mặc dù dáng dấp của bọn họ có hơi phải xin lỗi, nhưng mà điều quan trọng nhất của một con người vẫn là khí chất bên trong.”
“Đối tượng mẹ già cậu để ý chắc phải có năng lực.”
“Nếu như bà chỉ chú ý đến vấn đề về khí chất bên trong, thì những hình này cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu.”
Một người một câu, hai người phụ nữ này không thể khuyến khích một số mặt tích cực được sao? “Các cậu là thành viên của hiệp hội sao? Cũng còn chưa gặp mặt, đã nhìn ra được khí chất bên trong của đối phương?”
Hai người bọn họ rất ăn ý liếc cô một cái, giống như đang nói cho cô biết, ngu ngốc mới không nhìn ra được.
“Cậu dứt khoát đăng báo tuyển chồng có lẽ sẽ tiện hơn.” Tần Tinh Tinh là người rất thực tế.
“Đăng báo được thì tớ cũng không phải điên thế này rồi!” Lý Tịnh Á trợn to hai mắt mãnh liệt lắc đầu.
“Nếu như cậu xem mắt cùng những người này, tớ thấy cậu mới điên thật rồi!”
Có cần khoa trương như vậy không? Vừa mới bắt đầu cô rất không tán thành, nhưng khi nhìn không biết bao nhiêu lần, từ sáng sớm đến giờ, lập trường của cô đã dao động, hình chụp những người đàn ông này cũng không bằng một phần mười Tề Tán Nhân, trời ạ! Tại sao cô lại nghĩ đến Tề Tán Nhân?
Lắc đầu, cô không thể động một tí đã nghĩ đến Tề Tán Nhân, loại đàn ông như Tề Tán Nhân hoàn toàn là phần tử hiếm hoi, anh mắt to mày rậm, làn da trắng nõn, nên thuộc về kiểu đàn ông lịch sự, nhưng ánh mắt của anh, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh, đều điên cuồng kiêu ngạo hào phóng.
Cho dù, tiếp tục bắt bẻ tiếp nữa, bên trong này cũng không có một người nào đủ tư cách, cô nên cân nhắc xem rốt cuộc điều kiện của bọn họ có phù hợp với yêu cầu của cô hay không.
Toàn bộ ảnh chụp trên bàn trà được gom vào túi giấy, cô rời khỏi thảm lông dày ấm áp để đi vào phòng bếp, trước tiên vẫn nên giải quyết bữa tối, nếu đói bụng, làm sao có thể lực phấn đấu cùng những hình chụp đó đây?
Bữa tối hôm nay là cơm cà ri, nguyên liệu nấu ăn đã sớm được chuẩn bị thỏa đáng, cô chỉ cần thả vào nồi nấu chính, lúc này, tiếng chuông cửa giống như tiếng chim nhỏ chiêm chiếp kêu vang lên.
Ah? Tại sao giờ này còn có người đến ấn chuông điện?
Khi cô đi ra mở cửa, nhìn thấy Tề Tán Nhân đứng ở trước cửa, thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, tại sao lại là anh?
“Tôi quên chìa khóa ở công ty, khoảng mười giờ bạn sẽ đưa tới giúp tôi, cô có thể cho tôi mượn nơi này ngồi đợi một lát không?” Anh hoàn toàn không cần phải xin sự đồng ý của cô, bởi vì anh đã tự động đi vào.
Cô ngẩn ra, vẫn không quá quen với thói quen luôn hành động trước của anh, chỉ là ngược lại cô có thói quen giống người hầu nhỏ đi theo phía sau anh.
“Oa! Thơm quá! Đây là mùi gì?” Tề Tán Nhân đột nhiên giống như con chó nhỏ dùng lỗ mũi hít mạnh, sau đó thèm ăn mà nuốt một ngụm nước miếng.”Cà ri sao?”
Cô rất tự nhiên gật đầu đáp lại.”Tôi đang nấu bữa tối, anh muốn ăn không?”
“Thật tốt quá, bụng của tôi rất đói!”
Chậc, người đàn ông này thật sự không hiểu ‘khách khí’ gì, nhưng biểu hiện nhiệt tình của anh đối với cô, lại khiến cô không nhịn được nhổng mông lên, hình như cô nghe thấy âm thanh vui sướng đang phát ra từ trong đáy lòng.
“Anh ngồi đi, bữa tối rất nhanh sẽ được mang lên bàn.” Cô vội vàng vào phòng bếp lấy bữa tối ra ngoài phục vụ anh.
Sau khi ăn no nê, Tề Tán Nhân nhịn không được bắt đầu ca ngợi. “Đây đúng là mỹ vị nhân gian!”
“Anh thích là tốt rồi.” d đ {le} [quy] {đon}
“Cô mời tôi ăn tối, cô mời tôi uống cà phê, tôi biết, một nơi rất thích hợp để uống cà phê.”
“Không cần, chỗ này của tôi cũng có cà phê để uống.”
“Cô hẳn phải để cho tôi bày tỏ một chút lòng biết ơn, bằng không tôi sẽ áy náy, chúng ta đi thôi.”
“Thật không cần, tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Nhìn chằm chằm bàn tay đột nhiên bị anh nắm lấy, Lý Tịnh Á quên mình muốn nói gì, tại sao động tác của anh lại nhanh như vậy?
Đến cạnh cửa, cô vừa nghĩ đến ví da mình cũng không có mang, vội vàng kéo tay của anh, nói anh chờ một chút, cô trở về phòng lấy ví da, bằng không, sẽ đến phiên cô không về nhà được.
Ngồi trên chiếc xe thể thao BMW màu đen của anh, bọn họ đi tới núi Dương Minh, đây là nơi có thể nhìn thấy cả thành phố Đài Bắc, trong đêm, dòng xe qua lại không dứt hóa thành một dải ngân hà, lấp lánh như sao sáng làm bầu không khí giá rét được điểm thêm một chút ấm áp, gió lạnh thổi vù vù, lại không thổi tan được màn đêm lãng mạn.
Bọn họ tới cửa hàng tiện lợi mua cà phê, tuy không hơn cà phê nhà, nhưng mà vào giờ khắc này, lại là hương vị cà phê ngon nhất trên thế giới, bởi vì bên cạnh có một người cùng hưởng thụ chung thời gian ngọt ngào này.
Mùa xuân tuy đã qua hai phần ba, đối đầu với gió lớn sẽ khiến người ta run lập cập, nhưng bầu không khí này. . . . . . Nhìn sang bên trái —— có đôi tình lữ giống như chim uyên ương mạnh mẽ quấn cùng một chỗ, nhìn xa xa bên phải —— có đôi