- Chuyên mục: Truyện Teen
- Người gửi: MyGirl
- Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 15-08-2016
Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!

Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!
– Vâng._Jenny
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 8
* Giới thiệu nhân vật: Trương Quế Trân: 16t, cao 1m70. Em họ của Jun. Xinh, tính cách giống Jun. Thông minh IQ 190/200. Học tại trường Star
———————————————————————————————————-
Tiết học trôi qua khá nhanh, sau khi cô giáo ra khỏi lớp Jenny định đi ra ngoài thì một đám người vây quanh cô. Một cô gái có vẻ như đứng đầu đám người đó lên tiếng với giọng điệu mỉa mai:
– Chào cô Jenny, tôi là Lily.
– Ùm, chào cô._Jenny
– Tôi thấy cô vào nhầm trường rồi đó Jenny à._Lily
– Tôi thấy mình học ở đây chả có gì sai cả._Jenny
– Cô mạnh miệng nhỉ._Lily
– Vâng, cô quá khen._Jenny
– Tôi nhắc cô nên rời khỏi trường này sớm đi._Lily
– Cảm ơn cô đã nhắc, nhưng xin lỗi tôi sẽ không đi đâu._Jenny
– Cô cứ đợi đấy._Lily
– Vâng, tôi sẽ đợi._Jenny
Jenny đứng dậy bỏ ra ngoài để lại phía sau một tràng cười của đám người kia vì sự gan dạ mà ngu ngốc của cô. Còn Lily nở một nụ cười khinh bỉ và nghĩ thầm” cô cứ đợi đấy, động vào Lily này là không xong đâu, Jenny à.” Jenny đi thẳng lên sân thượng vì cô đang muốn được yên tĩnh. Tiến đến hàng ghế cô ngồi xuống và suy nghĩ vu vơ. Ông trời đang muốn chơi đùa với cô sao? Cô biết lớp A1 chỉ dành cho những người sau này thừa kế các tập đoàn lớn thôi. Còn cô? Cô là gì chứ? Cô còn không xứng học ở lớp C. Chắc cô sẽ phải sống trong sự ghẻ lạnh của những người kia vì trong mắt họ cô chỉ là vịt ghẻ mà thôi. Cô sẽ phải sống thế nào đây? Cô chỉ là một cô gái yếu đuối thì làm sao mà chống lại được cả đám người kia chứ. Rồi chạnh lòng cô lại nghĩ đến ba. Mắt cô mờ đi vì một thứ chất lỏng vừa mặn vừa chát cứ tuôn rơi một cách vô tình. Ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, cô nghẹn ngào nói:” Ba à, ba luôn dõi theo con mà. Đúng không? Vậy ba hãy cho con thật nhiều sức mạnh để con có thể tiếp tục nhé. Con yêu ba nhiều lắm.” Nói xong cô nở một nụ cườ đầy chua xót. Những giọt nước mắt đắng, chát kia vẫn cứ rơi. Phải, vẫn rơi vì sự nhớ nhung người ba đã khuất của mình, vẫn rơi vì sự tủi thân, cô đơn, buồn tủi của bản thân. Tiếng trống vào lớp kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô lấy tay gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má rồi đi về lớp. Cô không hề hay biết ở góc bên đó một người con trai đã dõi ttheo từng cử chỉ, hành động của cô.
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 9
Jenny xuống lớp vẫn bắt gặp những ánh mắt ấy, những ánh mắt khinh bỉ. Cô cũng chả biết nói gì hơn, chỉ biết lẳng lặng đi về chỗ. Một lần nữa tiết học lại kết thúc và cũng đến bữa trưa rồi. Lily và tụi bạn đi ra luôn mà không xuống mỉa mai Jenny. Jenny chả biết nên vui hay buồn nữa. Thôi kệ, Jenny đứng dậy bước xuống căng tin. Xuống đến căng tin, Lily bê khay thức ăn cố tình va vào cô. Và tất nhiên cả khay thức ăn đổ hết lên người cô. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía cô kèm theo cả những tràng cười hả hê. Lily thì rất đắc ý vì đạt được mục đích mà. Lily tiến lại gần Jenny nhún vai tỏ vẻ không cố ý và cái giọng khinh người đó lại thốt lên: – OMG, Jenny à, tôi xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu.
– Hừ._Jenny chỉ hừ lạnh mà không nói gì
– Mà chắc cô lần đầu tiên thấy một căng tin lớn vậy nên mải ngắm mà không nhìn đường nhỉ?_Lily
Gì chứ? Ùm thì cô không bằng những người ở đây nhưng cô cũng đâu phải loại quê mùa như thế chứ. Rõ ràng là Lily cố tình va vào cô mà. Cô không trách cô ta thì thôi vậy mà cô ta còn sỉ nhục cô nữa. Đúng là đáng khinh. Phải, cô rất khinh, khinh những người cậy mình có tiền mà coi trời bằng vung. Nhìn mặt Lily cô thấy nguyên hai chữ giả tạo trên mặt. Học sinh cái gì chứ, người như Lily đi làm diễn viên thì hợp hơn đấy. Cô lấy lại bình tĩnh và đáp lại:
– Tôi đắc tội với cô sao?
– Ủa, cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu. Tôi nói với cô là tôi không cố ý mà._Lily lại chuyển sang vẻ mặt vô tội(vô số tội thì có) đáp lại như thể rất oan ức.
– Tôi khâm phục cô đấy, Lily._Jenny nói rồi bỏ đi luôn chứ ở đấy cô nôn hết bữa sáng ra vì sợ giả tạo của Lily mất.
Lily cười rất đắc ý và quay lại với tụi bạn. Jenny thì hậm hực đi về lớp. Cũng may cô có thói quen mang quần áo dự phòng đi học. Thay đồ xong cô lên thư viện đọc sách để giết thời gian. Với tâm trạng hiện giờ cô là sao mà ăn nổi. Cứ thấy mật của Lily là muốn nôn rồi, ăn uống gì nữa.
———————————————————————————————————————————–
Đến chiều Jenny đang đi bộ về thì bị bọn Lily chặn lại. Lần này Jenny nói trước:
– Mấy người muốn gì?
– Haha. Muốn gì à? Muốn mày biết thân phận của mày là gi._Lily cười phá lên và nói
– Tôi làm gì ảnh hưởng đến mấy người à?_Jenny
– Đúng. Tao nghĩ mày đủ thông minh để hiểu rằng vịt ghẻ với thiên nga không thể ở chung. Để loại người như mày học cùng tụi tao thì hạ thấp tụi tao quá._Lily
– Tiếng việt của cô chỉ có mấy câu sỉ nhục người khác thôi à?_Jenny
– Cứ cho là vậy đi. Haha. Đánh nó đi._Lily
Câu nói của Lily vừa dứt thì một đám người từ phía sau tiến lại gần Jenny. Jenny đang rất hoảng và không biết phải làm gì, đây là đoạn đường vắng nên có kêu cứu cũng chả ai biết. Cứ thế những người kia tiến đến đánh cô túi bụi. Nào là giật tóc, nào là đấm, nào là đá,… Thử hỏi một cô gái như Jenny thì chống cự được bao lâu? Với cả trưa cô không ăn gì nên bây giờ cô đã kiệt sức rồi. Đôi chân cô giờ đây mềm nhũn, rồi 1…2…3 phụp. Cô ngã lăn ra đất. Và rồi tất cả chỉ còn là một màu đen, cô ngất lịm đi không biết gì nữa.
————————————————————————————————————————————-
Jenny tỉnh dậy khẽ nhíu mày vì chưa thích nghi được với ánh sáng. Phải một lúc sau cô mới mở mắt được. Cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, cô cảm thấy rất sợ. Cánh cửa phòng chợt mở, một cô gái xinh đẹp bước vào.
– Cô tỉnh rồi à?_Cô gái đó
Giọng nói rất dịu dàng có vẻ rất quan tâm nên Jenny bớt sợ
– Tôi đang ở đâu? Cô là ai?_Jenny
– À, đây là nhà tôi, hôm qua tôi thấy cô ngất ngoài đường nên đưa cô về. Tôi tên Trần Thảo Nhi, gọi tôi là Emily._Cô gái đó
– Ùm. Cảm ơn cô. Tôi tên Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, gọi tôi là Jenny cũng được. Mà thôi làm phiền cô quá rồi, tôi phải về đây._Jenny
– Để tôi đưa cô về._Emily
– Không cần đâu, tôi tự về được._Jenny
– Vậy thôi, cô về cẩn thận nhé._Emily
– Ùm, cảm ơn cô._Jenny
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 10
Jenny cố đi từng bước để về nhà. Thật sự là toàn thân cô đau âm ỉ vì đây là lần đầu tiên cô bị đánh thế này. Về tới nhà bác Hoa ra mở cổng, thấy cô bác Hoa liền hỏi: – Sao bây giờ cháu mới về? Đêm qua cháu đã đi đâu? Sao mặt mày xanh xao thế này?
– Dạ, cháu không sao đâu ạ._Jenny
– Thế sao có nhiều viết bầm tím thế kia?_Bác Hoa
– Hỳ. À cậu chủ đi học chưa bác?_Jenny cố nặn ra một nụ cười và đánh trống lảng
– Chưa, bữa sáng nấu xong rồi, cháu vào nhà lên gọi cậu chủ xuống đi._Bác Hoa
– Vâng._Jenny
Jenny lên gọi Kelvin, cô không dám ngẩng mặt lên vì sợ lại bị hỏi. Dù cô cúi mặt nhưng Kelvin vẫn nhận ra. Anh cũng thắc mắc lắm nhưng chả muốn hỏi. Jenny quay về phòng tắm rửa rồi xuống ăn sáng. Khi cô xuống đã không thấy Kelvin nữa rồi. Cô vẫn vậy, một mình bước bộ trên con đường tới trường. Vừa tới cửa lớp cũng là lúc tiếng trống trường vang lên nên bọn Lily không làm gì cô cả. Khi cô giáo bước vào lớp, cả lớp chào cô rồi cô nói:
– Hôm nay lớp chúng ta có hai học sinh mới. Hai em vào đi.
Sau câu nói củ cô, hai cô gái bước vào. Đám con trai trong lớp phải trầm trồ vì vẻ đẹp tự nhiên không son phấn của cả hai. Tụi con gái thì ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Một cô gái lên tiếng:
– Chào các bạn, mình là Thảo Nhi, Gọi mình là Emily. Mình là học sinh mới mong cá bạn giúp đỡ._Nói xong cô gái đó khuyến mại cho cả lớp mộ nụ cười khiến đám con trai ngấy ngay con gà tây luôn.
– Chào mọi người, mình là Thùy Linh, cứ gọi mình là Mary._Cô gái còn lại nói
Bây giờ cả lớp bàn tán ầm ầm lên như cái chợ vỡ. Tất nhiên khen, chê đều có. Cô giáo lấy thước gõ xuống bàn và nói:
– Thảo Nhi em xuống bàn cuối ngồi với Bảo Ngọc. Thùy Linh em ngồi bàn trên Thảo Nhi.
Cả hai cùng bước xuống chỗ. Đến lúc này Jenny mới đê ý hai người họ. Emily ngồi xuống mới nhận ra Jenny.
– Ủa, bạn là …_Emily
– Xem ra chúng ta có duyên nhỉ._Jenny
– Ùm. Hihi. Mà nè, đây là Marry, bạn thên của mình, hai người làm quen đi._Emily
– Ùm. Chào bạn, mình là Jenny._Jenny
– Ùm, chào bạn._Mary
Tiết học hôm nay khá vui vẻ với Jenny vì có thêm hai cô bạn nói chuyện cùng mà. Emily và Mary không giống những người kia, họ chả quan tâm đến gia thế của Jenny, họ còn rất thân thiện. Giờ có thêm hai người bạn có lẽ Jenny sẽ không còn cô đơn nữa. Tiết học vừa kết thúc thì lại nữa, bọn Lily lại xuống bàn của cô.
– Jenny à, cô khoẻ thật đó. Bị đánh vậy mà còn đi học được._Lily
– …_Jenny không nói gì
– Có chuyện gì vậy?_Emily và Mary đồng thanh
– Không có gì đâu, hai bạn đừng xen vào._Jenny
– Bạn? Hai người là bạn của vịt ghẻ chắc hai người cũng là vịt ghẻ nhỉ?_Lily
– Bạn ăn nói cho tử tế đi. Vịt ghẻ gì chứ?_Marry
– Ủa, bạn không biết gia thế của Jenny sao?_Lily
– Tụi mình chơi với Jenny chứ không phải chơi với gia đình bạn ấy nên không cần biết._Emily
– Haha. Đúng là… Toàn bọn vịt ghẻ… Haha_Lily
…”Chát”… Năm ngón tay in trên mắt Lily
– Đây chỉ là cảnh cáo thôi, lần sau cô mà còn xúc phạm đến tui tôi thiì liệu hồn đấy._Mary
– Cô…cô… cô dám._Emily
– Mary này là ai mà không dám chứ. Nên biết thân phận của mình đi._Mary
Mình đi thôi._Emily
Nói xong cả ba cùng đi ra ngoài. Lily còn đang rất tức giận vì cái tát đó. “Thật sự tức mà, không biết Mary là ai mà ghê gớm thế. Cứ đợi đấy tôi sẽ trả lại gấp bội lần những gì mà hôm nay mấy người làm.” Lily nghĩ thầm. Hừm. Tưởng ai chứ hóa ra là Lily, con cháu của tập đoàn TH thì Mary có gì phải sợ. Làm tập đoàn TH phá sản Mary còn làm được thì đối phó với Lily chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 11
Jenny, Emily và Mary đang ngồi dưới căng tin , Lily đi ngang qua và nói vẻn vẹn một câu rồi đi luôn. – Ăn trưa xong ra sân sau trường.
Giọng nói không quá to mà không quá nhỏ đủ để Jenny, Emily và Mary nghe thấy.
– Không biết cô ta định giở trò gì nhỉ?_Jenny
– Bạn không cần lo đâu, có tụi mình ở đây rồi, Jenny à._Emily
– Phải đó._Mary
– Hey. Sao xuống ăn trưa mà không rủ thế?_Một giọng nam từ phía sau Mary
Nghe thấy cả ba cùng quay lại. Trước mặt họ là ba anh chàng cực đẹp trai, là hotboy của trường. Với Jenny, cô chỉ quen một người trong ba người đó thôi. Còn Emily và Mary thì quá thân thuộc với ba khuôn mặt này rồi.
– Có chân thì tự xuống sao phải rủ._Mary
– Cậu…_Jenny đang định nói gì đó thì bị Kelvin chặn họng.
– Đây là trường học._Kelvin
Câu nói ngắn gọn cũng đủ để Jenny hiểu Kelvin muốn cô đổi cách xưng hô. Nhưng sao anh lại làm vậy nhỉ? Đơn giản chỉ là anh không muốn cho người trong trường này biết cô là ôsin của anh. Anh biết sự ghẻ lạnh của những người kia đối với cô. Anh không muốn cô gặp thêm rắc rối. Mà cũng chẳng biết từ bao giờ anh đã âm thầm theo dõi cô như vậy?
– Hai người quen nhau à?_Emily nhìn Kelvin và Jenny
Jenny khẽ gật đầu còn Kelvin chẳng nói gì. Anh vẫn vậy, dù ở đâu anh cũng để khuôn mặt lạnh lùng.
– Ngồi xuống đi, đứng không biết mỏi chên à._Mary
– Đã cho ngồi đâu mà ngồi._Một người con trai
– Thì bây giờ ngồi xuống đi. Mà sao hôm nay ngoan thế?_Jenny
– Hỳ. Thế trong mắt vợ chồng hư lắm à?_Vẫn là người con trai đó
– À, đây là Jenny bạn của tụi em, hai anh làm quen đi._Emily
Emily cắt ngang cuộc đối thoại giữa Mary và người con trai đó là vì không muốn ồn ào thôi. Emily hiểu rõ mà, một năm nay rồi hai người nàyluôn đấu khẩu ở mọi lúc mọi nơi.
– Chào Jenny, anh là Ken, chồng chưa cưới của Marry, tụi anh mới đính hôn được cách đây một năm._Ken
– Ùm, chào anh. Còn anh …_Jenny đang nó dở thì anh chàng còn lại lên tiếng.
– Anh là Henry._Henry
– Được rồi ngồi xuống ăn đi._Emily
Sáu người vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ. Chỉ riêng Kelvin là ít nói hơn một xíu, lâu lâu chỉ cười nhẹ một cái. Bàn ăn của sáu người hiện đang là trung tâm của rất nhiều con mắt. Ba anh chàng hotboy, hai cô gái hotgirl, một cô vịt ghẻ ngồi cùng bàn ăn là vấn đề bàn tán của học sinh trường. Ăn xong cả ba cô nàng đứng dậy đi, cho dù ba anh chàng có hỏi thế nào cũng không biết được ba nàng đi đâu. Bất lực ba anh chàng chuyển chủ đề khác mặc kệ ba nàng đi đâu.
* Tại sân sau trường
Jenny, Emily và Mary ra đến sân sau nhưng không thấy ai cả. Jenny có vẻ đang rất sợ. Ngược lại với Jenny, Emily và Mary rất bình tĩnh. Và rồi Mary nghe được tiếng bước chân ở đằng sau liền ra hiệu cho Emily. Dù bước chân rất nhẹ nhàng nhưng Mary vẫn nghe và định hướng được. Emily nói nhỏ với Jenny cái gì đó. “1…2…3” Emily đếm đến ba Jenny chạy lên phía trước 5 bước, Mary và Emily bật nhảy xoay ra phía sau, chân đạp vào ngực của hai kẻ định đánh lén. Cú đạp mạnh và bất ngờ khiến hai tên kia ngã lăn ra đất. Sau khi hai tên đó ngã từ phía sau khoảng 50 người cầm gậy tiến đến phía Mary và Emily. 50 người cũng không phải ít nhưng với Mary và Emily là bình thường. Emily 12 tuổi thành thạo Karate và Taekwondo, còn Mary 10 tuổi đã thành thạo Karate, Judo, Aikido, Taekwondo và kĩ thuật phi tiêu rất chuẩn. Vậy nên đánh bại tụi này là chuyện nhỏ với hai người. Một lúc sau cả đám kia nằm la liệt dưới đất. Jenny mặt tái xanh khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Ở phía sau bức tường kia một cô gái đang run rẩy sợ hãi, một dấu hỏi chấm to đùng hiện ra trong đầu cô ta. Thực ra hai người kia là ai mà ghê vậy? Câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cô ta mà chẳng có câu trả lời.
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 12
Cũng được 1 tháng rồi kể từ vụ ở sân sau trường bọn Lily không dám động đến Jenny, Emily và Mary nữa. Với cả bây giờ cả ba đều là thành viên của hội học sinh. Emily với Mary thì không nói thêm vì hai người họ xứng đáng là thành viên của hội học sinh mà. Nhưng Jenny, chính cô còn không biết tại sao mình được chọn trong khi rất nhiều người muốn còn không được. Kelvin là hội trưởng và Jenny là do anh chọn vào. Không biết anh làm vậy là có ý gì? Jenny đang nấu bữa tối thì có người bấm chuông. Tắt bếp xong cô ra mở cổng.
– Emily._Jenny
– Ủa Jenny, bạ̣n ở đây làm gì vậy?_Emily
– À mình làm người giúp việc ở đây. Mà bạn đi đâu thế?_Jenny
– Người giúp việc?_Emily
– Cô chủ, cô chủ về rồi à._Bác Hoa từ trong nhà bước ra
– Vâng, chào bác._Emily
– Cô chủ?_Jenny
– Ùm, cô chủ là em gái của cấu chủ._Bác Hoa
– Thôi được rồi vào nhà đi._Emily
“Chơi với Emily hơn 1 tháng rồi giờ mới biết đó là cô chủ của mình. Trời ơi, Jenny ơi là Jenny, làm bạn của người ta mà không quan tâm người ta gì cả.” Jenny nghĩ thầm. Bữa tối nấu xong đang định lên gọi cậu chủ và cô chủ thì hai người đã xuống ùi.
– Woa, đây là do bạn nấu hả Jenny?_Emily
– Vâng thưa cô chủ._Jenny
– Nhìn ngon thật đấy. Mà này, xưng hô như bình thường được rồi, mình không thích như thế đâu._Emily
Jenny ngước mặt lên nhìn Kelvin như đang muốn hỏi ý kiến của anh. Đôi mắt đen láy, long lanh, sâu thẳm cứ nhìn khiến Kelvin có một cảm giác khó tả.
– Cứ gọi vậy đi và em cũng không cần gọi tôi là cậu chủ nữa._Kelvin
Jenny ngạc nhiên trước câu trả lời của Kelvin. Còn anh, anh cũng chẳng biết sao mình nói vậy nữa. Mà đã nói rồi anh cũng chả muốn rút lại. Emily mải ngắm đồ ăn nên không để ý hai người.
– Vâng._Jenny
– Thôi ngồi xuống ăn đi, đói lắm rùi đó._Emily
– Ơ này Jenny bạn ngồi xuống ăn lun đi._Emily
– Mình…._Jenny
– Ngồi xuống đi._Kelvin
Lại lần nữa, Kelvin không hiểu nổi mình bị sao nữa, nói toàn những gì từ trước tới giờ anh chưa nói với ôsin nào cả. Jenny cảm thấy anh rất lạ. Phải chăng là do Emily quay trở về không? Câu hỏi thì vẫn ở đó mà chả thấy câu trả lời đâu. Không ngoại lệ Emily cũng thấy Kelvin thay đổi nhưng cô mặc kế(đang mải ăn ý mà). Cả ba ngồi ăn cùng nhau trước sự bàn tán của những người giúp việc còn lại. Ăn xong Emily kéo Jenny lên phòng, Jenny từ chối sao cũng không được đành lên theo. Đây là lần đầu tiên hai cô tâm sự với nhau nên có rất nhiều chuyện để nói. Nói một hồi Emily mới hiểu hết được hoàn cảnh của Jenny. Giờ cô mới biết đằng sau những nụ cười của Jenny là những giọt nước mắt. Cô cảm thấy mình đã rất ma mắn hơn, dù cô phải sống xa ba mẹ từ nhỏ nhưng cô chưa bao giờ phải chịu tổn thương như Jenny. Người ngoài nhìn vào cô luôn cho rằng cô là người rất hạnh phúc khi sinh ra và lớn lên trong một gia đình danh giá. Nhưng đâu ai biết cô thiếu thốn tình thương của ba, vòng tay ấm áp của mẹ từ khi mới hai tuổi. Bởi lẽ ba mẹ cô bận rộn công việc cả ngày mà. Tuy họ luôn quan tâm cô nhưng là sao có thể lấp đầy khoảng cách giữa cô và họ. Cũng may cô có một người anh trai luôn yêu thương và quan tâm cô dù tính cách của anh rất lạnh lùng. Emily lấy lý do là sợ ma để Jenny ngủ̉ cùng luôn. Cả hai bắt đầu chìm vào giấc ngủ lúc 1 giờ sáng.
Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.InChương 13
Jenny dậy bước ra phòng với tình trạng mắt không nhìn thấy rõ vì không mở nổi(tại thức đến 1 giờ sáng ý mà). Vừa ra đến ngoài thì … “Bụp” … “Ui da! Gì vậy nè? Sáng sớm mà xui vậy rùi, hix.” Jenny lẩm bầm, tay xoa xoa cái trán yêu quý vừa đâm phải vật thể lạ. kelvin khẽ mỉm cười vì bộ dạng của cô bây giờ. Nhưng nụ cười ấy dập tắt khi Jenny ngước mắt lên nhìn Kelvin-vật thể lạ mà Jenny vừa đâm phải. Jenny chớp chớp mắt vài cái rồi mở to mắt khi nhận ra đó là Kelvin. Một lần nữa Kelvin phải bật cười vì cô. Còn cô vẫn đang trong tình trạng bị đơ. Nhưng nhìn cô bây giờ đang cực kì đáng yêu nha. Kelvin nhìn còn xao xuyến nữa là… ” Ước gì thời gian bây giờ ngừng lai. AAAA! Mày đang nghĩ gì vậy Kelvin? Mày bị điên à?” Kelvin nghĩ thầm. Lúc này Emily mới ngủ dậy, tình trạng cũng không kém gì Jenny hồi nãy. Emily mở của phòng đi ra và ….”Bụp”… Emily dụi mắt rồi mở to mắt để nhìn cảnh phim tình cảm trước mặt. Chuyện là thế này: Emily đi ra nhưng không để ý đâm vào Jenny, Jenny nhận một lực đẩy từ phía sau quá đột ngột nên ngã về phía trước. Kelvin đua tay ra ôm Jenny vào lòng vì sợ cô ngã. Và … tèn tén tèn ten bây giờ Jenny áp mặt vào bộ ngực của Kelvin, còn Kelvin thì dùng vòng tay của mình để nhốt cô trong lòng mình. – Hai người dậy…dậy sớm thế?._Emily
Tiếng nói của Emily làm cho Kelvin và Jenny nhận thức chuyện đang diễn ra.
– Mình…. Mình…. Mình về phòng trước đây._Jenny
Jenny đi về phòng, Kelvin lên sân thượng tập thể dục còn Emily xuống nhà uống nước theo thói quen. Vẫn là Jenny nấu bữa sáng và cả ba cùng ngồi ăn. Ăn xong Emily quay sang Kelvin nói:
– Anh này, hôm nay chủ nhật đi đâu chơi đi.
– Đi đâu?_Kelvin
– Đi bar đi._Emily
– Ừm._Kelvin
– Jenny đi cùng luôn nhé._Emily
– Mình còn làm việc nhà nữa._Jenny
– Bạn không có quyền từ chối. Để mình gọi cho Mary. À mà đi bar nào hả anh?_Emily
– Bar QLH._Kelvin
– Ừm._Emily
Nói rồi Emily đi gọi cho Mary bỏ lại hai con ngườ̀i kia với bầu không khí im lặng bao trùm. Emily quay lại và kéo Jenny lên phòng mình. Emily mở tủ lấy ra một chiếc đầm body cổ yếm đan dây hở lưng màu đen đưa cho Jenny.
– Bạn mặc vào đi, nhìn hợp với bạn lắm đó._Emily
– Thôi mình không mặc đâu._Jenny
– Đi vào trong nhà tắm thay đi._Emily không quan tâm câu nói của Jenny
Jenny biết không thể từ chối được Emily nên đành nghe theo. Emily chọn cho mình một chiếc đầm xoè cổ yếm màu đỏ rất dễ thương và thả mái tóc nâu dài ngang lưng. Jenny với bộ đầm body cổ yếm và búi tóc lên cao