XtGem Forum catalog
  • Chuyên mục: Truyện Teen
  • Người gửi: MyGirl
  • Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 14-08-2016

Em Phải Làm Sao Khi Quá Khứ Lặp Lại

Em Phải Làm Sao Khi Quá Khứ Lặp Lại

Em Phải Làm Sao Khi Quá Khứ Lặp Lại

lại giỏi như vậy. Mấy bà tám lớp nó cười không kém gì hai đứa nó, vừa cười vừa thử diễn tả lại khuôn mặt của Linh Linh mà chẳng biết nhỏ đã vào lớp từ lúc nào, mặt nhỏ hằm hằm. Mấy người kia quay ra thấy vậy phải nén cười đi về chỗ, thỉnh thoảng lại có tiếng cười phát ra từ một ai đó không nhịn nổi. Nhỏ tức tối quay về chỗ ngồi



Chương 8

Tiếng trống vào lớp vang lên, cô Chi bước vào lớp, trên tay cô là một đống tài liệu. Hôm nay, lớp nó có tiết Anh-tiết của cô chủ nhiệm.
_Cả lớp đứng. Nó đứng dậy, hô.
_Nghiêm. Cả lớp đồng thanh.
_Trước khi vào giờ, cô có một vài chuyện muốn nói với cả lớp. Tuần sau, trường chúng ta tổ chức khai giảng, mỗi lớp phải có ít nhất 2 tiết mục biểu diễn. Lớp sẽ của ra những bạn tham gia 2 tiết mục. Cô nói, giọng cô hình như khá phấn khởi.
Cả lớp nhìn nhau, xì xầm to nhỏ bàn tán xem ai sẽ tham gia
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHay.Mobie.In

_Thưa cô, em sẽ tham gia. Nhỏ Linh Linh nói, gương mặt tự tin hết sức. Phía bên cạnh, Quân cũng giơ tay.
_Em cũng sẽ tham gia. Lớp mình chỉ có 2 tụi em là tham gia hoạt động của trường nhiều, em nghĩ tụi em tham gia là phù hợp nhất. Quân nói. Cô nghe vậy hơi nhíu mày. Cả lớp nó lần lượt bưng bê cái gương mặt chán ghét ra. 2 người này lúc nào cũng kênh kiệu cho mình là nhất. Nó và cô chán ghét, chống cằm quay sang nhìn.
_Có một sự tự tin không hề nhẹ. Nó nói. Nhỏ Linh Linh nghe được liền quay qua trừng mắt nhìn nó. Cả lớp thầm gia ngón tay cái ra ý chỉ cho nó 1 like. Từ bàn cuối lớp, Minh Thư-cô bàn mọt sách nhất lớp nó giơ tay xin phát biểu.
_Minh Thư, em có ý kiến gì? Cô nhẹ nhàng hỏi. Khỏi nói, Minh Thư là đứa được lòng mọi người nhất trong lớp.
_Thưa cô, em nghĩ nếu đã vậy thì để cho lớp trưởng và lớp phó Văn Thể Mĩ đi là hợp nhất, bởi vì nếu đã được cả lớp bầu chọn làm lớp trưởng thì chắc chắn phải giỏi toàn diện, còn lớp phó Văn Thể Mĩ thì mọi người cũng biết, chắc chắn là giỏi khoản này rồi.Thư giải thích, cả lớp ai cũng gật gù đồng ý. Phía Linh và Quân cũng thấy đúng nhưng vẫn không phục, nhỏ Linh Linh hậm hực ngồi xuống, chân còn dậm xuống đất thật mạnh, đến cô cũng nghe thấy, còn Quân, cậu vẫn tỏ ra không có gì nhưng trong mắt thì đã hằn cả tia máu.
_Uyên Nhi, Thiên Di, hai em có ý kiến gì không. Cô quay sang tụi nó. Nó và cô nhìn nhau rồi cô đứng lên.
_Thưa cô, tụi em không có ý kiến, 2 tiết mục này em muốn nhờ đến sự giúp đỡ của các bạn nữ trong lớp được không ạ? Em muốn lớp ta có 1 bài đồng diễn, một bài song ca. Cô trả lời.
_Được, vậy 2 tiết mục này giao cho Nhi và Di. Lớp chúng ta vào bài mới. Cô nói.
Vì đầu giờ mất nhiều thời gian nên lớp nó ra muộn hơn mọi khi. Phần mấy tiết sau chẳng có gì đặc biệt.Suốt 5 tiết ngồi trong lớp, cuối cùng tụi nó cũng được ra về. Nó đứng lên bục giảng, vỗ cỗ tay để mọi người trong lớp chú ý.
_Như tụi mình đã nói ở tiết đầu, mình muốn nhờ các bạn nữ trong lớp tham gia tiết mục đồng diễn. Được không mọi người? Học sinh nữ lớp nó nhìn nhau. Nhỏ Linh Linh lại lên tiếng.

_Tôi phản đối. Nhỏ lên tiếng.
_Tại sao? Cô đứng bên cạnh nó lên tiếng.
_Chẳng việc gì tôi phải tham gia, lớp này, toàn mấy người gì đâu, không biết có biết nhảy hay không nữa, nhảy cùng mấy người chỉ làm xấu mặt thêm. Nhỏ nói xong, bao nhiêu anh mắt tức giận chĩa về nhỏ, người gì đâu mà khinh người kinh khủng. Nó và cô nhíu mày. _Nhìn cái gì, tôi nói không đúng sao. Nhỏ lại lên tiếng quát.
_Bạn thôi đi, bạn nghĩ bạn là ai mà nói tụi mình như vậy, đừng nghĩ bạn là nhất. Nga lên tiếng, Nga là người thẳng tính nhất lớp, nhiều người nói cô tính đàn ông nhưng Nga rất tốt bụng.
_Nếu Linh Linh không muốn tham gia, tụi mình cũng không ép, nhưng bạn đừng xúc phạm người khác như vậy. Cô lên tiếng.
_Được rồi, giờ các bạn nam có thể ra về, cả Linh Linh nữa. Nó nói. Lập tức, một phần 3 lớp nó đi ra ngoài. Một số tên còn đứng thập thò ngoài của để đợi.
Nó phổ biến hết những gì cần làm, một số người sau lời nói của Linh Linh cũng bị chi phối tinh thần 1 phần làm tụi nó phải động viên năn nỉ mãi mới đồng ý. Buổi tập đầu tiên sẽ vào buổi chiều hôm nay tại sân vận động của trường, cũng may tụi nó không phải đi học chiều nên cũng có nhiều thời gian tập. Nói xong, tụi nó cho mọi người giải tán, trời cũng quá trưa, bụng 2 đứa nó đói meo luôn rồi.



Chương 9

2 giờ chiều, tại sân vận động trường nó,đúng 19 bạn nữ đứng ở sân vận động. Nó đang cầm chiếc loa nghe nhạc mini. Nó mở nhạc lên cho cả nhóm nghe, nhạc khá hay, bài nhảy của tụi nó gồm 4 bài gộp lại, được cát chép cẩn thận:
Barbie Girl
What Make You Beautiful
Where Have You Gone
Happy
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHay.Mobie.In

Vì có nhiều bài mà chỉ diễn trong 10 phút (khối 10 được ưu tiên thời gian) nên tụi nó phải di chuyển đội hình liên tục, động tác nhanh nên phải tập rất lâu mới được động tác của bài 1, tập bài 2 lại phải chuyển đội hình thật nhanh. Vì thế nên đến tận 5 giờ, tụi nó mới tập được phần khung của 2 bài đầu. Cũng muộn rồi nên tụi nó giải tán ai về nhà đấy. Cô đi cùng anh nó nên nó đành đi bộ về một mình. Chán nản, nó lang thang bên vỉa hè một mình, không để ý, nó băng qua đường, một chiếc xe máy lao đên. Nó sợ đến chân tay tê cứng, chẳng làm gì được ngoài đứng nhìn chiếc xe lao đến. Người lái xe cũng xác định được tình hình vì vậy phanh gấp nhưng vẫn đụng trúng phải nó, không nặng đến nỗi chấn thương sọ não nhưng nó cảm thấy chân mình đau nhức kinh khủng.
_Sao không cô bé? Từ trên xe, một chàng trai tầm 20 tuổi bước xuống (thật ra mới 18 thôi), khuôn mặt khá điển trai. Anh ta ân cần hỏi thăm nó.
_Không sao, cảm ơn. Nó nói, dù gì thì cũng không nên nói chuyện với người lạ.
_Nhà em ở đâu, anh đưa em về. Anh ta ân cần hỏi. Nó không muốn nhờ vả người lạ, liền từ chối.
_Không cần, tôi tự đi được. Nó nói.
_Vậy em tự về, đi cẩn thận. Anh ta nói, miệng hơi cười cười làm nó khó hiểu.
Nó chầm chậm đi bên vỉa hè. Chân nó chẳng hiểu sao đau nhức không chịu nổi. Người đi đường thỉnh thoảng lại cứ chỉ chỉ nó. Cố gắng lắm nó mới đi được đến cái ghế đá ven đường để nghỉ chân, tiện thể xoa nắn cái chân cho đỡ đau. Vừa ngồi xuống, nó đưa tay xoa chân thì thấy tay nó ướt ướt, giơ tay lên xem thì :Ôi trời ơi, tay nó dính đầy máu. Máu từ chân nó chảy xuống cả một mảng đỏ, đôi giày bánh mì đế cao cũng bị thấm máu, vậy mà nó chẳng biết gì. Hôm nay nó mặc quần yếm ngắn nên máu chảy từ đầu gối rất dễ thấy, thảo nào mọi người lại nhìn nó như vậy, thế mà nó chẳng hay biết. Chẳng biết làm gì, nó cầm điện thoại định gọi cho anh nó thì nhớ ra anh nó có hẹn vói Di, không nên làm phiền, gọi cho hắn thì thấy ngại kiểu gì ý. Nó đang không biết làm gì thì chiếc moto lúc nãy đụng trúng nó đi đến. Anh chàng lúc nãy bước xuống, trên tay là một đống bông băng rồi oxy già, thuốc đỏ,thuốc sát trùng đựng trong cái túi nhỏ. Anh ta cầm lấy chân cô bắt đầu lau vết máu.
_Anh làm cái gì vậy, bỏ ra. Nó nói.
_Im để anh còn làm, không chút nữa máu chảy nhiều hơn ráng chịu. Anh nói.
_Sao anh biết tôi đi đường này?

_Thế từ chỗ anh đụng em đến chỗ này có ngã rẽ nào không? Anh hỏi lại nó. Nó nghe vậy thì im luôn, chẳng nói gì nữa. Một lúc sau, lau vết máu xong, anh cầm chai oxy già bắt đầu nhỏ vào vết thương. Nó sợ nhất là nhỏ cái này.
_AAAAAAAA, đau, huhu. Nó la lên.
_Im lặng chút đi không người ta lại tưởng anh làm gì em thì khổ. Nó cắn răng chịu đựng, đôi mắt ngấn nước. Băng bó xong, anh bỏ chân nó ra, leo lên xe rồi phóng đi luôn. Nó nhìn vết thương được băng bó cẩn thận rồi lại nhìn chiếc xe, thở dài
_Trên đời này còn nhiều tên hâm như hắn thì tai nạn giao thông còn tiếp tục xảy ra. Nói xong, nó lết chân về nhà.
Về đến nhà, việc đầu tiên của nó tất nhiên là ngủ. 6 rưỡi tối, nó bị đánh thức bởi tiếng chuông của. Chắc anh nó về, nó cố đi thật bình thường xuống dưới nhà, mở cổng.
_Sao lại là anh.
_Anh hai em bảo ba mẹ em có việc nhờ anh qua trông em. Hắn nói.
_Làm như người ta là trẻ con không bằng. Nó nói.
_Có cho anh vào không? Hắn hỏi.
_Không cho, làm gì được.
_Không cho cũng vào. Nói xong, hắn dắt xe vào nhà nó.
Hắn lôi xe vào nhà nó xong, đi một vòng quanh nhà tham quan. Lần trước hắn đến đây, chưa có dịp để xem. Nó lên dọn dẹp phòng cho hắn với đôi chân đau nhức âm ỉ. Sau một hồi dọn dẹp, cuối cùng cũng xong. Nó đi xuống, còn 5 bậc nữa là hết thì bỗng nhiên nó trượt chân ngã xuống. Vết thương cũ chưa kịp khô máu thì lại bị va đập mạnh, chân nó nhói lên. Hắn nghe thấy tiếng động thì đi vội ra phòng khách xem nó bị gì. Thấy nó nằm dưỡi sàn, nhăn nhó, hắn vội vàng bế nó lên, đặt nó ngồi trên sofa.
_Em có sao không vậy. Hắn hỏi.
_Hic hic, đau. Nó nói, giọng nghẹn lại vì đau.
_Đau chỗ nào, nói anh nghe, ngoan, đừng khóc. Hắn dỗ dành nó.
_Chân tui đau lắm. Nó thật thà trả lời. Hắn nhìn xuống, một mảng quần nó ở phần dưới đã chuyển thành màu đỏ, hắn vội vàng đi xuống bếp tìm hộp cứu thương. Giữ chân nó đặt ở một chiếc ghế khác, hắn nhẹ nhàng lau đi vét máu, vừa lau vừa dỗ nó cho nó bớt đau.
_Ngoan, không đau, chút nữa là khỏi.
_Cố chịu đau chút xíu thôi, sắp xong rồi.
_Chỉ còn chút nữa thôi là xong, đừng khóc, ngoan. Hắn cứ dỗ nó như dỗ con nít, cuống cuồng lên, lúc tìm bông, lúc tìm băng trong khi mấy thứ đó ngay trước mắt. Tay lại còn vội đến nỗi loạn cả lên. Sau một hồi vật lộn với bông băng, hắn cũng băng bó xong cho nó.
_Nói, sao lại bị như vậy. Giọng hắn đổi sang nghiêm túc.
_Bị xe đụng, Nó thản nhiên.
_Xe đụng? hồi nào, sao không nói cho anh. Hắn xen chút tức giận.
_Tại sợ anh bận. Nó trả lời, bắt đầu hơi sợ thái độ của hắn.
_Sợ anh bận? chỉ cần em cần thì bận đến đâu anh cũng đến bên em được. Hắn nói, giọng bắt đầu chuyển sang nhẹ nhàng.
_Biết rồi, biết rồi.
_Tạm tha, ngủ sớm đi, mai anh chở đi học.
Nó nghe lời hắn đi ngủ luôn, mặc kệ hắn ở dưới nhà làm gì thì làm.



Chương 10

Sáng hôm sau, nó thức dậy sớm vì tự nhiên mơ thấy ác mộng. Nó mơ thấy một người con trai vừa lạ vừa quen đang cãi nhau với nó người con trai đó chính là người đã đụng xe với nó, sau đó nó bỏ đi thì bỗng nhiên một chiếc ô tô lao đến, nó giật mình tỉnh dậy. Tại sao nó lại mơ giấc mơ kì lạ như vậy, chàng trai kia là ai, phải chăng là quá khứ. Sao nó lại thấy chàng trai lại quen đến vậy, tim nó nhói lên một chút. Nó cố gắng không nghĩ nữa, bước xuống giường, nó vào phòng tắm làm vscn. Bước xuống nhà, chân nó vẫn chưa hết đau, ngược lại còn đau hơn, chắc chạm nước nên vậy. Hắn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cả hai người.
_Dậy rồi à? Hắn vừa dọn đồ ăn vừa hỏi. Nhìn hắn trong bộ dạng đeo tạp dề xuống bếp làm nó thấy ấm ấm trong tim. Chẳng hiểu sao nó lại ước được hắn chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày.
Nó chầm chậm đi vào bàn, dáng đi hơi khập khiễng, nhìn đống thích ăn thịnh soạn trên bàn, nó sáng mắt. Hắn cởi bỏ chiếc tạp dề ra, ngồi xuống bàn ăn bắt đầu bữa sáng. Tầm 15 phút sau, nó và hắn ăn xong. Cả 2 lại đến trường.
_Chân đỡ chưa. Hắn hỏi.
_Vẫn đau, vẫn đi được. Nó trả lời.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHay.Mobie.In

_Đến trường đừng có chạy nhảy lung tung nữa, ngồi yên một chỗ, hết buổi anh đưa về. Hắn nói.
_Cảm ơn anh.
Chiếc Air Blade của hắn dừng lại trong nha xe, nó bước xuống bỗng chân nó nhói lên làm nó khuỵu xuống, hắn thấy vậy liền đỡ nó.
_Anh bỏ ra đi, tui tự đi được. Nó nói, mặt nhăn nhó.
_Đi để ngã xong gãy chân luôn à. Hắn nói sau đó đỡ nó đi. Mọi người bắt đầu chú ý đến cặp đôi vừa đi vừa đỡ kia. Mặt nó đỏ như cà chua chín. Hắn đỡ nó vào đến cửa lớp thì cô chạy ra hỏi rối rít.
_Nhi bị sao vậy, sao lại bị như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì. Cô hỏi.
_Cô ấy bị đụng xe. Hắn vừa nói xong lập tức nó quay sang lườm hắn.
_Đụng xe? Có bị thương chỗ nào nữa không, sao lại để bị đụng xe, sao không ở nhà dưỡng thương. Cô nghe thấy nó bị đụng xe thì phát hoảng, đừng nói nó nhớ lại được nha.
_Mình không sao đâu, chỉ bị thương ở chân thôi. Nó cố gắng xoa dịu lỗi lo của cô bạn thân.
Từ phía xa, Linh Linh cùng Hồng Nhung-nhỏ học lớp 10a3 bạn thân của nhỏ Linh đi đến. Thấy hắn đỡ nó như vậy thì bĩu môi khinh bỉ nhưng trong ánh mắt của Hồng Nhung ánh lên tia ghen tị.Linh Linh lại lên tiếng mỉa mai nó tiếp (Min: nhỏ này gặp nó là phải mỉa mai vài câu mới sống được hay sao ý)

_Ô, lại là lớp trưởng lớp mình kia. Đi cùng hotboy luôn cơ đấy. Nhỏ nói, giọng chua ngoa nghe nổi cả da gà.
_Phải đỡ nữa cơ á, kinh nhỉ. Nhỏ Hồng Nhung lên tiếng.
_Không phải đâu, bạn ý bị đau chân đấy. Nhỏ Linh lên tiếng, nhìn có vẻ là giải thích đấy nhưng cách nói lại lên tiếng mỉa mai thấy rõ, anh nghe cũng hiểu nhỏ đang nói :bạn ý bị đau chân cơ đấy, để hotboy đỡ mà. Kèm theo lời nói của nhỏ là cái bĩu môi khinh bỉ. Mặt nó xám lại, mặt cô đỏ lên vì giận dữ còn hắn thì đang dìu nó bống dưng hai tay bóp mạnh vào 2 bên vai nó nhưng giờ nó đang tức nên không còn cảm giác gì nữa.
_Đau chân á, không biết là đau thật hay là vì hám trai lên giả vờ đau vậy ta. Nhỏ Hồng Nhung lên tiếng tiếp
_Bạn để ý làm gì cho bẩn mắt, giống như mấy con hay đứng đường vào buổi tối ý, nhìn ngứa mắt lắm. Linh Linh mỉa mai
_Hóa ra cũng giống loại đứng đường. Hồng Nhung lên tiếng khiến mấy người đứng xung quanh tức thay nó, cô không nhìn nổi nữa, tiến lại chỗ hai nhỏ đó thật nhanh. Hai nhỏ đỏ đang vênh mặt lên tự đắc thì:
_BỐP... nhỏ Linh Linh bị cô cho ăn 1 tát, mạnh đến nỗi mặt nhỏ lệch sang một bên, Linh Linh quay lại định chửi cô thì….BỐP…lại mộ cái tát nữa từ cô làm nhỏ không nói nổi gì, máu từ môi chảy ra, hai bên mặt 2 vết bàn tay nhỏ quay mặt lại lườm cô….BỐP._Cái này vì mày động đến bạn tao. Cô đã nhịn đủ rồi, ít khi nào người ta thấy Thiên Di lại xưng mày tao. Chỉ khi cô đang rất tức giận.
Nhỏ Hồng Nhung thấy vậy giận dữ giơ tay lên định tát cô thì:
_BỐP…BỐP….BỐP. 3 cái tát liên tiến giáng xuống mặt nhỏ. Nhìn mặt nhỏ Hồng Nhung bây giờ tàn không tả nổi. Tóc nhỏ bay rũ rượi, mặt nhỏ bị tát mạnh nên in luôn cả vết tay, máu từ môi chảy ra._Hậu quả của việc không suy nghĩ khi nói, tốt nhất tránh xa bạn tao ra, đây là cảnh cáo còn có lần sau thì mặt mày có thêm vài vết sẹo đấy. Từ bao giờ, đám đông đã tập trung lại chỗ tụi nó càng đông hơn. Nhìn hai nhỏ kia bị tát mà lớp nó cũng như mấy lớp khác của khối kia mừng phát khóc, họ không can Di lại vì họ biết ai sai ai đúng vả lại ai đến sau không kịp chứng kiến cảnh cãi nhau thì cũng biết vì 2 nhỏ nổi tiếng chảnh chọe không coi ai ra gì. Cùng lúc đó, Quân vừa đến lớp, đám đông tản ra cho cậu đi. Cậu bước đến
_Xin lỗi bạn gái tôi. Cậu nói.
_Không việc gì tôi phải xin lỗi. Cô lên tiếng, khoanh tay trước ngực, nói chuyện với loại người không biết đúng sai khiến cô phát bực.
_Tôi bảo xin lỗi. Cậu ta quát lên.
_Bạn gái cậu làm sai, tôi không việc gì phải làm vậy. Quân nghe vậy, tức điên, giơ tay tát cô, cô nhắm mắt lại, 1 phút sau, không thấy đau đớn gì cả nên cô hơi tò mò mở mắt ra, là anh. Khi thấy Quân chuẩn bị tát cô, anh vội len vào đám đông đỡ lấy tay Quân, bóp thật chặt. Quân nhìn khỏe mạnh vậy nhưng chỉ là công tử bột nên bị anh bóp tay thì đau đớn, nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
_Rõ ràng là Linh Linh với Hồng Nhung làm sai mà. Hs1
_Bị tát là đúng rồi còn gì. Hs2
_Thế mà vẫn có người bênh. Hs3
_Là Quân mà, cậu ta cũng cùng loại với 2 nhỏ mà.hs4
_Thảo nào bênh là đúng rồi, cho chừa. hs5.
Hắn dìu nó vào lớp, anh giữ lấy tay Quân vặn ngược ra sau.
_Từ sau tránh xa người thân của tôi ra. Anh nói. Hắn bước đến, nâng cằm Quân lên
_Đừng để tôi ra tay. Giọng hắn lạnh hẳn di. Chỉ cần hắn nói vậy là Quân và 2 nhỏ kia đã sợ rồi. Ai chẳng biết cậu có nguyên một đội quân theo sau. Không phải người của mấy bang, những người kia là người trong hội học sinh mà trưởng hội là cậu, phó hội là anh. Hôm nay cậu ta và 2 nhỏ kia đã đụng nhầm người, ngày sau khó mà học yên. Nhỏ Hồng Nhung vừa đau vừa thẹn chạy về lớp trong sự nhục nhã. Linh Linh và Quân đi vào lớp, nhục không kém nhỏ Hồng Nhung.



Chương 11

Buổi chiều, tại nhà nó
_Nhi, câu đừng đi mà, chân cậu đang đau nên ở nhà thì tốt hơn. Cô nói.
_Đúng rồi đó, em nên ở nhà vài ngày cho chân khỏi hẳn. Anh khuyên nó
_Không được đâu, tuần sau là phải biểu diễn rồi em phải đi tập.
_Cậu có thể nghỉ mà. Cô nói
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHay.Mobie.In

_Không được, là người phụ trách mà lại để cả nhóm phải tập lại vì mình. Nó kiên quyết.
_Hai người đừng khuyên em nữa, em biết tình hình chân em thế nào mà, em không sao đâu. Nó tiếp.
Cô và anh chẳng biết nói gì nữa đành để nó đi. Anh cầm điện thoại gọi cho ai đó, cô thì giúp nó chuẩn bị đồ. Đúng 5 phút sau, xe hắn đã đậu ở trước cổng nhà nó. Gỡ mũ bảo hiểm xuống, hắn bước vào nhà.
_Có chuyện gì mà gọi tôi gắp vậy. Hắn hỏi anh.
_Nhờ cậu hộ tống em tôi, không biết có được không. Anh nói
_Chỉ thế thôi à.
_Ờ.
_Ok, em cậu cứ để tôi. Hắn nói, trong câu nói của hắn còn