Teya Salat
  • Chuyên mục: Truyện Teen
  • Người gửi: MyGirl
  • Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 15-08-2016

Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!

Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!

Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!

Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!

Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!

Tác giả: nhím(♏)

Chương 1

– Alô_Jenny nghe điện thoại sau tiếng chuông. – Cho hỏi đây có phải người nhà bệnh nhân Nguyễn Mạnh Hùng không ạ?_Là giọng một cô gái trẻ.

– Dạ phải, tôi là con gái ông ấy. Có chuyện gì ạ?_Jenny.

– Thưa cô, ông Hùng bị tai nạn đang trong phòng cấp cứu ạ._Cô gái kia.

Lúc này Jenny không còn bình tĩnh được nữa. Và rồi 1 giọt…2 giọt…3 giọt… Nước mắt của cô lại rơi nữa rồi. Nhưng cô cố giữ bình tĩnh, đáp lại với giọng nhgẹn ngào:

– Ở bệnh viện nào ạ?

– Dạ, bệnh viện ABC_Cô gái kia nhanh chóng đáp.

Không nói gì thêm Jenny cúp máy và lao thẳng ra khỏi phòng. Vội lấy chiếc xe SH và đi đến bệnh viện mà cô gái kia đã nói. Tâm trí của cô giờ đây đang rất rối, cứ thế hàng nghìn câu hỏ hiện ra trong đầu cô. Cô có linh cảm như một tai hoạ sắp ập đến gia đình cô, nhưng cô không thể nào đoán trước được. Cô vẫn đi mà vẫn suy nghĩ lung tung. Và………….”kíttttttttttttttttt”. Đó là tiếng phanh xe của cô.

– cô đi đứng kiểu gì đấy hả?_Một anh chàng từ trong xe bước ra.

Anh chàng này trông rất đẹp trai à nha. Nhìn thôi đã biết là con cái nhà quý tộc rồi.Nhưng bây giờ Jenny chẳng còn tâm trạng để ý người con trai đó nữa. Jenny tự đứng dậy, dựng xe lên và nói:

– Tôi xin lỗi.

Không để người con trai đó nói gì thêm, cô nhấn ga đi luôn. Cô đã đi khuất mà anh chàng vẫn còn đứng đơ người ở đó. Được và phút sau anh cũng lên con mui trần của mình và đi luôn.

Tại bệnh viện ABC

Jenny lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, 10′ sau 1 người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng chạy đế́n.

– Con à, có chuyện gì vậy?_Người phụ nữ hỏi Jenny.

Con cũng không biết nữa mẹ à._Jenny.

Người phụ nữ đó tên Trang Hạ, là mẹ của Jenny. Bà đã ngoài 40 nhưng trông vẫn còn khá trẻ. Bà mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế ở đó. Đã 1h đồng hồ trôi qua vẫn không thấy bác sĩ ra. Jenny lo lắng đứng ngồi không yên. Thấy con gái mình như vậy, bà Trang Hạ ôm con vào lòng an ủi rằng sẽ không sao cả. Nói vậy để con gái đỡ lo thôi chứ lòng bà còn rối hơn cô. Jenny xà vào lòng mẹ, lúc này cô không kìm được nữa mà khóc nấc lên. Thấy con gái mình như vậy bà xót xa vô cùng. 1h đồng hồ nữa lại trôi qua, vẫn chưa thấy bác sĩ ra. Bây giờ tiếng nấc của Jenny đã yếu dần, đôi mắt sưng húp lên. Đến lúc này bà Trang Hạ cũng đã rơi nước mắt. 15′ sau, tít tít, cửa phòng cấp cứu mở. Bác sĩ bước ra.

-Bác sĩ ba/ chồng tôi sao rồi?_Hai mẹ con chạy lại hỏi

Bác sĩ im lặng 1s…2s….3s….10s. Trong 10s đó, 2 mẹ con dường như nín thở. Bác sĩ khẽ thở dài rồi nói:

– Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, gia đình vào gặp bệnh nhân lần cuối đi.

Câu nói của bác sĩ như tiếng sấm bên tai làm tai Jenny như ù đi và không tin nhưng gì mình vừa nghe nữa. Còn mẹ cô thì quá sock sau khi nghe tin này, và rồi 1 màu đen bao trùm lấy bà, bà đã ngất di. Jenny gọi mấy cô y tá đưa mẹ đi nghỉ, sau đó bước vào phòng cấp cứu. Mở cửa đi vào, ngay lập tức cô nhìn thấy 1 người đàn ông với hơi thở thoi thóp nằm trên giường. Jenny lê từng bước chân không còn vững đến bên ông. Ông gắng nở 1 nụ cưởi khi thấy cô. Còn cô thì ngược lại, cô nức nở nói chuyện với ông:

– Ba…hức…ba phải…hức…cố…hức…lên. Ba không được…hức…bỏ con…hức…và mẹ như thế.

Ông lại cườ và đáp lại cô với giọng yếu ớt.

– Con à…con phải mạnh…mẽ lên. Hãy…giúp…ba chăm sóc…mẹ…nhé. Chúc…hai…mẹ…con…sống…tốt. Vĩnh…biệt…co

Câu nói chơa dứt mà đôi mắt của ông đã nhắm nghiền. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa. Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Jenny. Bà Trang Hạ cũng đã tỉnh và dần chấp nhận sự thật rằng chồng bà đã mất.

Đọc full tại http://truyenteen

Chương 2

Sau khi ba mất, Jenny mới biết tin công ty ba cô bị phá sản. Bà Trang Hạ thì phải đi cấp cứu vì bệnh tim tái phát. Ở nhà ngày nào cũng có người đến đòi nợ. Còn Jenny thì quá mệt mỏi vì tai hoạ cứ liên tiếp sảy ra với gia đình cô. Cô phải làm sao đây? Tiền trong thẻ của ba mẹ cô đã dùng để lo hậu sự cho ba và viện phí cho mẹ, phần còn lại thì đưa cho bọn chủ nợ nhưng chưa đủ. Cô có một số tiền tiết kiệm kha khá nhưng còn để lo cuộc sống sau này nữa. Vậy lấy tiền đâu để trả nợ? Chẳng lẽ phải bán căn biệt thự mà cô đang sống sao? Bán rồi hai mẹ con cô ở đâu? Tiếng nói của bà Trang Hạ kéo Jenny ra khỏi dòng suy nghĩ: – Jenny, con sao vậy?

– Dạ con không sao. Chắc mẹ đói rồi, để con đi mua cháo cho mẹ nha._Jenny

– Um, con đi đi._Bà Trang Hạ

Jenny đứng dậy ra khỏi phòng. Bà Trang Hạ nhìn theo con ma lòng đau như cắt. Bà biết chuyện người ta đến đòi nợ dù Jenny không nói. Bà trách bản thân không giúp được gì mà còn là gánh nặng cho con.

———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————-

2 tuần sau

Hôm nay là ngày bà Trang Hạ xuất viện và cũng là ngày mà hai mẹ con Jenny chuyển đi nơi khác sống. Thu dọn đồ đạc xong Jenny đi xuống thấy mẹ đã đợi ở trưước cửa nhà.

Jenny quay lại nhìn ngôi nhà lần cuối. Lần cuối, ùm có lẽ đây sẽ là lần cuối cô ở trong cân nhà này. Đây là nơi có biết bao kỉ niệm suốt 16 năm qua của cô. Hai mẹ con đi khi xe taxi tới, chiếc xe SH của cô đã bán rồi giờ đành phải đi taxi thôi. 15 phút sau xe dừng ở 1 dãy nhà trọ. Đây sẽ là nơi ở mới củ hai mẹ con cô. Tuy căn phòng này chỉ bằng phòng ngủ của cô lúc trước, nhưng biết sao khi điều kiện bây giờ đành chấp nhận vậy. Cô vừa xếp đồ vừa suy nghĩ. Gia đình cô lúc trước cũng khá giả, ba cô là giám đốc 1 công ty kinh doanh nhỏ, mẹ cô là giảng viên đại học. Cuộc sống củ cô tuy không được như các cậu ấm, cô chiêu của các tập đoàn lớn, nhưng ba mẹ luôn cho cô tất cả những gì cô muốn. Và cô cũng chẳng bao giờ phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc cả. Còn bây giờ, ba mất, công ty phá sả, mẹ nghỉ làm vì bệnh tim, cô còn đi học và còn 1 khoản nợ nữa. Số tiền nợ đó với gia đình cô lúc trước là bình thường nhưng bây giờ nó rất lớn vớ hai mẹ con cô. Cuộc đời sau này của hai mẹ con sẽ thế nào? Mai cô sẽ đi tìm việc làm sau giờ học.

———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————-

Mọi người cho t/g xin lỗi nhé. Thời gian qua do sức khoẻ không cho phép nên t/g không post truyện được. Mong mọi người thông cảm và tiếp tục đọc truyện nha. Thanks mọi người.

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 3

Sáng sớm, Jenny vừa mở mắt thì đã không thấy mẹ đâu(vì nhà nhỏ nên hai mẹ con phải ngủ chung). Jenny bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân thì thấy mẹ cô đang làm bữa sáng. Cô nở nụ cười nhẹ, nhớ lại khi xưa mẹ cô cũng luôn dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà. Những bữa ăn đó thật ấm cúng và tràn ngập tiếng cười. Chỉ tiếc là giờ đây ba cô không thể ăn cùng hai mẹ con nữa rồi. Cô đang chìm đắm trong dòng hoài niệm thì mẹ cô lên tiếng: – Con dậy rồi à?

– Vâng._Jenny

– Con vào làm vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng._Mẹ cô

– Vâng, mẹ đợi con xíu nha._Jenny

Nói rồi cô đứng dậy đi luôn. 15 phút sau cô quay lại ngồi ăn cùng mẹ. Đang ăn thì mẹ cô hỏi:

– Hôm nay con định đi tìm việc làm à?

– Vâng, hôm nay chủ nhật nên con tranh thủ đi ạ._Jenny

– Nhưng con còn đi học mà._Mẹ cô

– Con chỉ đi làm ngoài giờ học thôi mẹ à. Mẹ không cần lo cho con đâu. Mà thôi con ăn xong rồi, con đi đây._Jenny

– Ùm con đi rồi về nhanh nhé._Mẹ cô nói vọng theo

———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————-

Đi từ sáng tới giờ Jenny cũng chưa tìm được viếc gì. Người ta không nhận cô vì cô còn đi học. Chân cô đang rất mỏi nhưng vì mẹ nên cô phải cố đi tiếp. Đang đi thì cô va vào một người đàn ông tầm tuổi ba cô. Ông ta mặc một bộ vest đen trông rất sang trọng. Cô vội đứng dậy và nói:

– Cháu xin lỗi ạ. Bác không sao chứ?

– Ùm. Bác không sao đâu. Cháu đang nghĩ gì mà không nhìn đường thế? Nguy hiểm lắm đó._Người đàn ông

– Dạ cháu đang đi tìm việc làm mà không tìm được nên nghĩ lung tung ý mà._Jenny

– Cháu tìm việc à?_Người đàn ông

– Vâng, cháu còn đi học nên người ta không nhận._Jenny

– Thế cháu bao nhiêu tuổi?_Người đàn ông

– Dạ cháu 16 tuổi ạ._Jenny

– Vì sao cháu đi làm thêm._Người đàn ông

– Ba cháu vừa mất, mẹ cháu bị bệnh tim nên cháu phải đi làm thêm._Jenny

– Ùm. Nhà bác đang cần người giúp việc, cháu có muốn làm không?_Người đàn ông

– Thật hả bác?_Jenny

– Ùm, nhưng có điều kiện._Người đàn ông

– Điều kiện gì hả bác?_Jenny

– Cháu phải dọn qua nhà ta ở và học tại ngôi trường mới. Tiền học cháu không cầ lo, tiền lương ta cũng sẽ trả. Được chứ?_Người đàn ông

Lần nà Jenny không trả lời ngay được vì nế́u cô đi thì ai chăm sóc mẹ chứ. Nhưng thật sự công việc này cũng không tệ, còn được học nữa. Đắn đo một lúc cô cũng quyết định.

– Vậy cũng được ạ. Thế khi nào cháu đi làm?_Jenny

– Ngày mai hãy đến điạ chỉ này nhé. Còn bây giờ ta bận rồi, ta đi trước._Người đàn ông

– Vâng._Jenny

Sau khi người đàn ông đó đi Jenny cũng về nhà luôn. Thực ra nhà người đàn ông đó đâu có cần người giúp việc đâu. Chỉ là ông thấy có chút gì đó thương cảm và quý mến cô bé đó thôi.

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 4

Jenny về đến nhà đã 11 giờ, mẹ cô cũng làm cơm xong. – Thưa mẹ con mới về ạ._Cô

– Um. Vào rửa tay ăn cơm đi con._Mẹ cô

Cô bước vào rửa tay rồi ra ăn cơm luôn. Cô kể hết chuyện hôm nay cho mẹ nghe. Mẹ nói vài câu khiến cô có thể an tâm đi làm rồi. Cô sẽ thu xếp thời gian về thăm mẹ thường xuyên.

———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————-

Sáng hôm sau.

Jenny dậy từ rất sớm vì hôm nay cô đến nhận việc mà. Mất 1 tiếng để chuẩn bị tất cả, cô chào mẹ rồi đi luôn. Cô đi bộ 1 đoạn thì bắt taxi đến điạ chỉ mà người đàn ông hôm qua đưa cho. 30 phút sau xe dừng lại ở trước cổng một ngôi biệt thự rất lớn, lớn gấp 6, 7 lần nhà cũ của cô. Cô bấm chuông rồi đứng ngắm ngôi biệt thự. Xung quanh đây có rất nhiều cây cối, rồi còn cả những khe nước chảy roóc rách nghe rấ́t vui tai, nước rất trong nên có thể thấy những đàn cá tung tăng bơi lội ở bên dưới. Vẫn chưa hết còn có cả một đầm sen với những bông sen màu hồng tinh khiết. Đó là những gì cô thấy ở bên ngoài căn biệt thự này. Tiếng của một người phụ nữ vang lên khiến cô giật mình:

– Cô đến đây tìm ai?

– Dạ cháu đến làm người giúp việc ạ._Jenny

– À, cháu là người ông chủ nói hả. Bác tên Hoa là quản gia của nhà này. Cháu vào nhà đi._Người phụ nữ

– Vâng._Jenny

Jenny đi theo bác Hoa vào nhà. Bên trong ngôi nhà này đẹp như một lâu đài cổ kính nhưng không kém phần hiện đại. Đúng là tầng lớp thượng lưu có khác. Cô ngồi xuống nghe bác Hoa giới thiệu và nói qua về công việc của cô. Việc của cô cũng không nhiều lắm chỉ là lo cơm nước với lau dọn nhà cửa thôi. Sau đó bác Hoa dẫn cô lên phòng. Nghe bác Hoa nói phòng của cô ngay sát phòng củ cậu chủ nhà này. Không biết cậu ta là người thế nào nhỉ? Cô chỉ biết cậu ta tên Trần Minh Quân, mọi người hay gọi là kelvin, hơn cô 1 tuổi. Vào đến trong phòng cô không nghĩ đây là chỗ ở của một người giúp việc vì nó quá rộng. Nó còn rộng hơn cả phòng trước của cô. Nhìn ra cửa sổ có thể thấy được một góc nhỏ của thành phố. Bước ra ngoài hành lang nhìn xuống là cả một vườn hoa với các loại hoa như: hoa hồng, hoa ly, hoa cẩm tú, hoa tuệ tây,… Cạnh đó còn có một bể bơi rất rộng, xung quanh có bàn ghế và cả những cây dừa nữa.Cũng khá muộn rồi nên cô quay lại xếp đồ rồi xuống nhà làm bữa trưa.

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 5

Jenny bước xuống nhà bếp và bắt tay vào làm việc. Bác Hoa đưa cho cô thực đơn của ngày hôm nay. Ban đầu cô hơi choáng vì làm cả đống đồ ăn mà chỉ có 1 người ăn, sau đó cô lấy lại bình tĩnh để tiếp tục làm.Loay hoay trong bếp gần 2 tiếng cuối cùng cô cũng làm xong. Khi dọn ra những người giúp việc trong nhà ai cũng khen nhưng không biết cậu chủ sẽ nói gì. Cô đã cố hết sức để ghi điểm trong ngày đầu tiên, mong là ông trời không phụ lòng cô. Đang mải suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng cười nói. Quay ra, cảnh tượng trước mặt cô là hai hàng người giúp việc đứng đối diện nhau, ở giữa là một anh chàng đang bước vào, mọi người vui vẻ chào đón mà anh ta không nói gì, mặt thì lạnh như băng. Bác Hoa bỗng tiến đến gần cô và nói: – Jenny đây là cậu chủ mà hồi sáng bác nói đấy.

– Vâng. Chào cậu chủ_Jenny

– Cô là người giúp việc mới?_Kelvin(cậu chủ)

– Vâng. Tôi tên Bảo Ngọc, cứ gọi tôi là Jenny_Jenny

– Xem ra chúng ta có duyên nhỉ?_Kelvin

– Tôi từng gặp cậu à?_Jenny

– Cô không nhớ thì thôi._Kelvin

-…._Jenny không nói gì. Cô từng gặp cậu ta sao? Bỗng cô nhìn ra ngoài sân thấy một chiếc xe mui trần trông quen quen. Và rồi cô sực nhớ ra… Chẳng lẽ anh là người đụng xe với cô hôm ba cô bị tai nạn sao? Hôm đó do vội nên cô không để ý anh ta, cô chỉ thấy chiếc xe thôi.

– Cậu chủ lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi._Tiếng nói của bác Hoa vang lên kéo Jenny về thực tại.

Còn Kelvin thì bỏ lên phòng không nói gì. Với những người làm lâu năm ở đây thì đó là chuyện bình thường vì tính củ Kelvin là thế mà. Còn Jenny thì khẽ nhíu mày về con người này. Thấy Jenny như vậy bác Hoa lên tiếng:

– Dần rồi cháu sẽ quen thôi, cậu chủ là thế đấy chứ không có ý gì đâu cháu à. Thôi vào trong đi.

– Vâng._Jenny

15 phút sau Kelvin bước xuống với áo thun và quần lửng màu xám và vẫ giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng. Kelvin ngồi xuống ăn, anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết đây không phải của đầu bếp nhà anh nấu. Vậy chỉ có thể là Jenny nấu thôi. Anh bắt đầu nếm thử từng món. Xem ra tay nghề của cô rất khá, anh cảm thấy khá hài lòng về bữa trưa này. Còn Jenny trong khi Kelvin ăn thì cô dường như nín thở. Vậy mà anh chả nói gì làm cô hụt hẫng. Nhưng không bị anh chê trách là được rồi.Bỗng Kelvin dừng ăn và nói:

– Jenny, chiều bác Trường(người lái xe của gia đình) sẽ đưa cô đi đến trường mới để biết. Rồi mai cô sẽ bắt đầ̀u đi học ở đấy.

– Vâng._Jenny

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 6

Sau khi Kelvin ăn xong, Jenny cùng mọi người bắt đầu ăn. Cô cũng vui hơn khi mọi người khen cô nấu ăn rất ngon. Ăn xong cô dọn dẹp rồi lên phòng. Nghĩ lung tung một hồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến 2 giờ chiều cô mới thức, vội xuống giường thay quần áo rồi xuống nhà luôn. – Jenny, đi xem trường mới luôn chứ?_Bác Trường

– Vâng, làm phiền bác ạ._Jenny

– Không có gì, đó là trách nhiệm của bác mà. Đi thôi cháu._Bác Trường

– Vâng._Jenny

Trên đường đi, Jenny chỉ mải ngắm cây cối và dòng người đi lại nên cũng không để ý mình đang đi đến đâu. Cho đến khi….”Kíttttttttttttttttttttttttttt”… Tiếng phanh xe của bác Trường làm cô giật mình.

– Cháu ơi, đến rồi đó._Bác Trường

– Vâng. Cảm ơn bác, bác đợi cháu 1 lúc nhé._Jenny

Nói rồi Jenny bước xuống xe vào trong trường. Cô không biết tại sao hôm nay học sinh trường này lại nghỉ, nhưng cô cũng không quan tâm. Bước vào đến bên trong cô được một phen kinh hoàng vì ngôi trường này rất rất to. Trường được bao quanh bởi rất nhiều cây xanh khiến không khí trong lành hơn rất nhiều so với ngoài đường. Trường gồm 4 dãy, mỗi dãy 5 tầng. Cô chỉ đi xem được vài phòng học thôi vì nếu xem hết chắc đến sáng mai mất. Ùm là phòng học đấy mà bên trong còn hơn cả khách sạn 5 sao. Căng tin cũng rất rộng. Rồi còn có sân thể thao rộng rãi như các sân thi đấu quốc tế. Mà cũng phải thôi đây là trường quý tộc mà. Cô chỉ thấy được vậy thôi còn lại sau này khám phá dần đần. Cũng muộn rồi nên cô quay ra về luôn. Về tới nhà lên thay đồ rồi cô lại bắp đầu công việc bếp núp của mình. Ăn tối xong cô còn phải lau dọn nhà cửa nữa. Làm xong hết việc cũng 10 giờ đêm rùi. Về phòng cô lao thẳng vào nhà tắm luôn, ngâm mình trong nước lạnh giúp cô phần nào vơi đi sự miệt mỏi. Tắm xong cô cho mình rơi tự do xuống cái giường màu trắng kia. Thật là mệt mỏi mà, từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ phải làm nhiều việc như ngày hôm nay. Thế là đôi mắt cô lim dim khép lại, nhưng chưa đầy 10s thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô uể oải bước ra mở cửa, thì ra là Kelvin. Ủa cậu ta đến tìm cô giờ này làm gì nhỉ?

– Cậu chủ tìm tôi có việc gì à?_Jenny

– Sáng cô bước bộ đi học, trường không xa lắm đâu._Kelvin

– Vâng._Jenny

Kelvin chả đợi cô vâng dạ gì cả, nói xong là anh đi luôn. Jenny quay lại phòng và ngủ, mong là không ai làm phiền cô nữa.

Đọc full tại http://TruyenHay.Mobie.In

Chương 7

Reng…Reng…Reng Jenny dậy sau tiếng chuông báo thức. Vào làm vệ sinh cá nhân xong cô xuống bếp luôn. Vẫn là bác Hoa đưa thực đơn cho cô. Bữa sáng có vẻ đơn giản hơn bữa trưa và bữa tối, chỉ là 1 cái bánh hamburger, 1 quả trứng ốp la và 1 ly sữa nóng thôi. 20 phút sau cô làm xong và lên gọi Kelvin. Nghe tiếng gõ cửa, Kelvin mở cửa phòng.

– Mời cậu chủ xuống ăn sáng._Jenny

– Ùm._Kelvin

Jenny quay lưng bước đi, Kelvin cũng đóng cửa phòng theo sau luôn. Đang đi xuống cầu thang thì Jenny trượt chân ngã ngửa ra sau. Jenny tưởng chừng như mình sắp chạm đất thì một vòng tay to khoẻ đỡ lấy cô. Và thế là cô nằm trọn trong vòng tay đấy, khuôn mặt áp vào một bộ ngực săn chắc. Ngước mặt lên cô mới biết người đỡ cô là Kelvin. Rồi không khí im lặng bao chùm lấy hai người, bốn con mắt vẫn to tròn nhìn nhau không chớp. 1 phút…2 phút…3 phút đến bây giờ cả hai mới nhận ra được hành đông của mình.Anh nhẹ nhàng thả cô xuống, cô cúi mặt đi luôn. Không hiểu sao mặt cô đỏ như cà chua chín, còn anh thì tim đập như trống. Lấy lại bình tĩnh cả hai cùnh xuống nhà ăn sáng và tỏ ra như không có gì. Tất nhiên là anh và cô không ngồi cùng bàn rồi, chủ với tớ mà. Ăn xong Kelvin lên phòng lấy cặp sách rồi lên chiếc xe BMW đi luôn. Còn Jenny đâu như Kelvin được, cô còn phải dọn và rửa bát nữa mới đi học được. Từ nhà đến trường cũng không xa lắm, cô chỉ đi bộ 20 phút là đến. Đến trường cô tìm phòng của thầy hiệu trưởng và gõ cửa.

– Vào đi._Thầy hiệu trưởng

– Em chào thầy, em là Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, học sinh mới ạ._Jenny

– Ùm. Cô Thanh đây là giáo viên chủ nhiệm của em, em học lớp 10A1._Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào người phụ nữ bên cạnh và nói

– Vâng. Em chào cô._Jenny

– Ùm._Cô Thanh

– Được rồi cô Thanh dẫn em Bảo Ngọc về lớp đi._Thầy hiệu trưởng

– Vâng._Cô Thanh

Rồi Jenny cùng cô Thanh ra khỏi phòng hiệu trưởng và đi về lớp. Trong lúc đi cô Thanh có hỏi về gia thế của Jenny. Biết được gia thế của Jenny cô Thanh tỏ vẻ hơi e ngại nhưng Jenny không để ý. Đến lớp cô bước vào trước. Cô nói sau khi cả lớp chào cô:

– Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Em vào đi

Jenny bước vào sau lời nói của cô Thanh. Khi Jenny bước vào thì đám con trai trong lớp phải ” ồ ” lên vì khuôn mặt cực cute của cô. Nhưng cũng có những lời nó ghen tị, khinh bỉ của tụi con gái khi thấy cô ăn mặc khá giản dị. Bỗng cô giáo lên tiếng:

– Em giới thiệu về bản thân đi.

– Vâng. Chào các bạn mình tên Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, cứ gọi mình là Jenny. Mình là học sinh mới mong các bạn giúp đỡ._Jenny

– Bạn là tiểu thư của tập đoàn nào vậy?_Một học sinh nam lên tiếng

– Mình không phải tiểu thư, gia đình mình bình thường thôi._Jenny

Jenny ngây thơ trả lời chân thật mà không hay biết tai hoạ sắp sảy đến với cô. Sau câu trả lời của Jenny cả lớp cười phá lên. Đám con trai hồi nãy ngưỡng mộ cô bây giờ nhìn cô rồi nở một nụ cười khinh bỉ. Và cô cũng đủ thông minh để nhận ra điều đó. Một lần nữa cô giáo lên tiếng:

– Bảo Ngọc, ở cuối lớp còn một bàn trống, em xuống đó ngồi đi rồi chúng ta

123...32Sau